Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:06:04
Lượt xem: 54
Hôm nay, chị dâu nói mấy câu với chồng của cô ấy, cô ấy nhớ lại mà sướng c.h.ế.t được, lại thêm hai đứa trẻ sinh đôi, hiện tại ấn tượng của cô ấy với chị dâu rất tốt.
Tâm trạng của cô ấy đối với người chị dâu này cũng cực kỳ phức tạp, vừa kính trọng lại vừa sợ hãi.
Diệp Mạn Tinh ngồi xếp bằng ở phía sau bàn, phía bàn đối diện đặt hai chiếc đệm đã chuẩn bị sẵn cho hai vợ chồng bọn họ.
“Em đừng căng thẳng, uống ngụm trà hoa bình tĩnh lại đi.”
DTV
Tống Văn Thư đi chậm tới, khoanh chân ngồi xuống, thật ra cô ấy vẫn chưa quen với cách sinh hoạt tinh tế của chị dâu.
Nhưng mà mới uống một ngụm trà hoa cô ấy đã cảm thấy rất thơm.
Sau khi ăn hai miếng táo chị dâu đã gọt sẵn, cho vào trong miệng, cảm nhận được hơi thở mát lạnh từ cổ họng lan ra khắp cơ thể.
Những chuyện phiền não lúc trước đã giảm bớt, Tống Văn Thư không dừng lại mà ăn thêm hai miếng nữa.
“Chị dâu, quả này của chị ăn ngon quá, hương vị khác với những loại quả khác."
Diệp Mạn Tinh bảo cô ấy ăn chậm một chút, lại hỏi ý kiến của cô ấy: “Hiện tại em cũng đừng lo lắng về tiền đồ của em, em có rất nhiều lựa chọn.”
"Em cứ xem xét đi, nếu như em thiếu tiên, chị có thể đầu tư cho em, cho em làm ăn hoặc là thi đại học.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như tham gia quân ngũ, chị sợ em không chịu nổi.”
Tống Văn Thư: ...?
Sao người chị dâu này còn muốn cô ấy thi đại học và tham gia quân ngũ nữa? Những chuyện này đều là chuyện mà cô không thể làm được. “Ông nói đưa em đi dạo thủ đô trước, sau đó tìm một công việc cho em làm.” Hiện tại đã bắt đâu cải cách,
có rất nhiều người mạo hiểm làm ăn, nếu như thật sự muốn tìm công việc thì có rất nhiều cơ hội.
Diệp Mạn Tình ô một tiếng, đổi đề tài, nói: “Nếu như là công việc bình thường thì em phải làm việc đàng hoàng đấy."
“Nhưng mà cuộc hôn nhân này của em..."
Tống Văn Thư ngắt lời, nói: “Chị dâu, hiên tại em cũng không biết, bây giờ em muốn yên tĩnh trước.” Cô ấy cảm thấy cuộc hôn nhân này của cô ấy có vấn đề là vì không có con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-617.html.]
Cô ấy cũng muốn nói suy nghĩ này ra.
Diệp Mạn Tinh dừng một chút, nhìn thoáng qua bụng cô ấy, bảo cô ấy đứng lên để cô sờ bụng cô ấy, sau khi ngồi xuống lân nữa, ném cho cô ấy một quả bom: “Cơ thể này của em... Hai người nên đi kiểm tra WT8080 một chút, nếu như thật sự là do cơ thể của em có vấn đề, chị có thể trị khỏi cho em, sau đó em có thể sinh con."
“Nhưng mà..."
Cô ấy còn chưa nói hết những điều mà mình lo lắng, một bóng người cực kỳ kích động mở cửa đi vào:
“Chị dâu, chị nói thật sao?”
“Chị có thể khiến Thư Thư sinh được sao?"
Trần Chu bước vào, cực kỳ kích động hỏi.
Diệp Mạn Tinh thu tay lại, liếc nhìn hai người một cái, vẫn nói ra cái nhìn của cô ấy: “Từ đầu đến cuối chị vẫn cảm thấy con cái không phải thứ căn bản để gắn bó hôn nhân, không phải có con cái thì cuộc hôn nhân của hai đứa sẽ được củng cố đâu.”
Cô nhìn thoáng qua Trần Chu, sau đó nhìn về phía cô em chồng, nói ra suy nghĩ của mình: “Nhưng mà bây giờ chị không điều trị cho em, phải đợi em nghĩ thông suốt, sống cùng ai, sống như thế nào rồi mới điều trị cơ thể cho em."
“Với điều kiện là hai người phải đi kiểm tra một chút, lỡ như là Trần Chu không thể sinh con được thì sao?"
Thật ra Trần Chu không hề tức giận, anh ta cực kỳ kích động, gật đầu: “Chúng em sẽ đi kiểm tra, chị dâu, nếu thật sự là vấn đề của em, em sẽ xin lỗi Thư Thư."
“Nếu là vấn đề của Thư Thư, mong chị dâu có thể nói giúp em, cầu xin chị dâu ban ơn.” Diệp Mạn Tinh lại rót thêm trà hoa đưa cho cô em chồng: “Quyền lựa chọn ở phía em."
Chờ đến khi tất cả mọi chuyện được giải quyết, cô mới lấy hộp gỗ đào lấy từ chỗ của bố chồng ra, hỏi cô em chồng: “Em gái, mẹ chồng nói thứ này là em mang về cho bố chồng, em lấy được cái hộp gỗ đào này ở đâu thế?"
Tống Văn Thư còn rất bình tĩnh: “Chị dâu, chị nói cái hộp gỗ đào này à? Hỏi anh ấy đi, em cũng không rõ ràng lắm, lúc kết hôn sính lễ của anh ấy không được bao nhiêu nên đưa cho em cái hộp rách này, nói là đưa món đồ đáng quý nhất cho em bảo quản, tặng cho em.”
“Đồ đã tặng cho em rồi sao em không thể tặng cho cha mẹ em chứ? Cha em thích nhất là những món đồ tao nhã như vậy, em tặng cho ông ấy thì làm sao?"
Diệp Mạn Tinh ngước mắt nhìn về phía Trần Chu.
Kết quả người này còn cực kỳ kích động, khi nhìn thấy chiếc hộp gỗ đào, cực kỳ hưng phấn và vui mừng: “Thì ra là chiếc hộp gỗ đào này ở đây, Thư Thư, sao em không nói cho anh biết? Anh còn tưởng em ném rồi cơ?”
“Nếu không chúng ta cũng không ồn ào đến mức đó.”