Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 603
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:05:41
Lượt xem: 60
Bà cụ Tống hơi kích động, ông cụ Tống ở Thủ đô chủ động hỏi suy nghĩ của cha Tống trước, hỏi ông ấy có kế hoạch gì không.
Cha Tống tạm thời không muốn rời đi.
“Tạm thời con không có ý định rời công việc hiện tại, đợi khi con được nghỉ sẽ đến thăm mọi người."
Thấy ông ấy có thể mặc kệ hình tượng như thế, thật sự vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào.
Đưa con trai này được dạy dỗ quá tốt, chức vị thấp thì cứ thấp thôi, người vẫn còn sống, lại còn được nuôi dạy tốt như thế, vậy là quá tuyệt vời rồi.
Ông ấy thành khẩn cúi người trước hai vị đã nuôi lớn đứa con trai của mình: “Cảm ơn hai người đã nuôi dạy Kính Quân tốt đến thế, và cả việc cứu nó về từ chiến trường nữa.”
Ông cụ Tống ở Thủ đô họ Tống, tên Tống Ninh Quân, lúc này khi nói chuyện, vẻ mặt nghiêm nghị từ trước đến giờ trên gương mặt của ông đều tan biến hết, chỉ còn lại niềm cảm kích không nói nên lời.
Ông cụ Tống ở thôn họ Tống tên là Tống Kiến Quân, bản thân ông ấy cũng là lính, có hảo cảm trời sinh với quân nhân, huống chi còn là ông thủ trưởng Tống đã từng đi qua vô số chiến trường.
Ông ấy vội đứng lên, giọng điệu cũng vô cùng tôn trọng: “Ông thủ trưởng khách sáo quá, dưới tình huống như thế, có là ai cũng sẽ cứu thôi. Chỉ là..."
Vào lúc này, Miêu Hiên Tú, cũng chính là bà cụ Tống ở thôn họ Tống chợt đứng dậy hỏi.
“Tôi không quan tâm các người có phải thủ trưởng hay quan lớn gì không, tôi chỉ muốn hỏi, năm đó vì sao Kính Quân lại ở trên chiến trường, đã lâu thế rồi mà các người vẫn không đến?”
“Lúc ấy Kính Quân được đưa về, cả người toàn là máu, chúng tôi đi tìm mà cũng chẳng có ai đến hỏi han, cũng không đến tìm Kính Quân."
Lời nói này vừa thốt ra, trong phòng chợt chìm vào im lặng. Tống Tấn Dân nghẹn ngào, nói: “Lúc ấy, anh hai vì cứu tôi nên mới chạy đi đánh lạc hướng quân địch, sau này chúng tôi đến tìm nhưng không tìm thấy."
Thật ra lúc hai người tách ra chỉ mới năm tuổi thôi, ông ấy vì không thể buông bỏ được nên mới nhớ rõ tình huống khi ấy đến vậy.
Nhưng dường như anh trai của ông ấy không hề có ấn tượng gì với họ cả, ông ấy nắm chặt tay, kìm nén niềm vui mừng lẫn nỗi sầu muộn, lại hỏi một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-603.html.]
“Thím à, không biết khi ấy còn xảy ra chuyện gì nữa không, vì sao anh trai không có ấn tượng gì với bọn cháu hết."
Thật ra bầu không khí trong phòng rất nghiêm túc, đây là cuộc gặp mặt giữa những người thân đã xa cách hơn bốn mươi năm, thật sự, người nhà hai bên đều không vui nổi.
Người thật sự nhẹ nhõm nhất chính là cha Tống, ông ấy đẩy mắt kính, nếm trái cây do thôn họ Tống trồng với trái cây do hai đứa cháu trai gái song sinh tặng, hình như vị không giống nhau lắm. Ông ấy cảm thấy hương vị này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, ngon quá đi mất, trong lúc vô thức đã ăn không ít, còn kêu “yi” lên một tiếng.
Một tiếng này vừa vang lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ông ấy, ông ấy vội vàng nói: “Tôi không có ký ức trước năm năm tuổi, thế nên không nhớ rõ những chuyện ấy.”
Bà cụ Tống, Miêu Hiên Tú bổ sung: “Lúc đó Kính Quân bị thương ở đâu, m.á.u chảy ròng ròng, sau khi tỉnh lại thì không biết gì nữa.”
Chú ba Tống Tấn Dân và bà cụ Tống Mạnh Tuệ Lam chợt than: chảy cả m.á.u luôn rồi, thảo nào không nhớ được gì hết. Còn sống là may mắn lắm rồi.
Bà cụ Tống quỳ xuống trước mặt hai vợ chồng ông cụ Tống, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Cảm ơn anh trai, cảm ơn chị dâu..."
Mọi người vội đỡ bà ấy dậy, cả trái cây trong tay cha Tống cũng rơi xuống đất, ông ấy sững sờ nhìn cảnh tượng trong phòng, thật lâu sau cũng không phản ứng lại.
DTV
Trong đầu ông ấy vang lên tiếng oong oong, bên trong như có sợi dây căng chặt đến đứt đoạn. Ông ấy không khóc, nhưng bỗng chốc đã thấy nhẹ nhõm.
Tất cả những nghi hoặc đã theo ông ấy gần năm mươi năm trời, dường như những lời buộc tội, sự cô đơn và đau khổ mà một người phải chịu đựng trong những năm qua đều có thể được tha thứ.
Hoá ra ông ấy không phải kẻ dư thừa. Lúc Diệp Mạn Tinh vào đổi trái cây, vừa đổi đến chỗ trước mặt cha chồng, trùng hợp có vài giọt nước ẩm ướt rơi xuống mu bàn tay của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn tình huống trong phòng, trầm ngâm, cha chồng của cô bị cảnh mẹ ruột quỳ dưới đất làm cho cảm động rồi ư?
Mọi người đêu nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa chạm đến nỗi lòng mà thôi.
Cũng có người nói đầu gối của mấy kẻ nhà giàu rất cứng, không dễ dàng phục tùng, trước mặt con trai ruột, đầu gối của bà cụ Tống không cứng được nữa.
Nhưng thân là vợ thủ trưởng, bà ấy cũng từng là bà cụ Tống ngồi ở cấp bậc sư trưởng, bà ấy quỳ xuống, quỳ xuống một cách không màng đến tôn nghiêm, để đổi lấy sự hoá giải của việc xa cách nhiều năm với đứa con trai ruột của mình.