Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 590
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:05:20
Lượt xem: 73
Quả thực là dù làm cách nào cũng chẳng khác gì mang cô ta lên giàn hỏa thiêu.
Chỉ như vậy thì thôi đi, thế mà Tống Văn Cảnh còn thả cặp sinh đôi xuống, nắm lấy tay vợ mình, rồi quay đầu lại liếc cô ấy một cái.
Tống Văn Cảnh:
“Tôi không nói là vì thân con gái mà bị hỏng khuôn mặt là một chuyện rất nặng, tôi nhận ơn cứu mạng của cô nên sẽ để cô đi nhẹ nhàng một chút."
“Khi đó cô đột ngột xuất hiện ở hiện trường là vì vợ tôi làm cô không vui, cô muốn cho tôi một bài học nho nhỏ.”
Tống Văn Cảnh là người hiền lành, anh giải thích thêm một câu:
“Là bởi vì thấy ta là người nhà họ Tống cho nên mới đột nhiên thay đổi ý định.”
“Tuy rằng khoảnh khắc cuối cùng cô thật sự nổi dậy lòng từ bi, nhưng nếu là người bình thường thì sao?"
Tống Văn Cảnh nhìn cô ấy, đôi mắt sắc bén như thanh kiếm bén nhọn, lạnh buốt cứ như có thể lập tức c.h.é.m người đối diện thành trăm mảnh.
“Cô đối xử với tôi thế nào cũng không sao, nhưng vợ và con là giới hạn của tôi, cô nên trông mong rằng cô chưa từng làm ra chuyện gì xấu xa đi.”
“Nếu thật sự có, tôi cũng không quan tâm đến nhà họ Tống gì cả, chính tay tôi sẽ lôi nó ra ánh sáng.”
Lời này, quả thực là điên đến mức như không muốn sống. Đừng nói Diệp Mạn Tinh còn ngẩn người.
Ông cụ Tống, chú Ba Tống, chú Tư Tống đứng ngoài cửa nghe anh nói vậy thì cũng khẽ khụ một tiếng.
Cái người này đúng là thích phá hoại, ý của anh chính là nếu đụng vào vợ và con anh, thì anh lập tức ném hai trái b.o.m vào nhà?
Ông cụ Tống vừa vui mừng vừa bất lực, hành động điên lên thì c.h.é.m g.i.ế.c này, ai cản được anh?
Vui mừng là vì sự chính trực của anh, anh thật sự không sợ, cũng không có ý muốn lấy lòng người nhà họ Tống.
Tống Văn Cảnh thông minh như vậy, sao anh không biết những lợi ích mà nhà họ Tống có thể mang lại cho anh chứ? Nhưng cố tình anh lại điên thế đấy.
“Cháu yên tâm, nếu nhà họ Tống thực sự có vấn đề thì không cần cháu nói ra, bản thân ông sẽ lập tức điều tra ngay."
Ông cụ Tống thấy tự hào vì đứa cháu này, đây chính là sự chính trực của đấng nam nhi, không sợ cường quyền.
Đương nhiên, bọn họ không phải là cường quyền gì, mà là người thân của anh.
Ông cụ Tống cũng cảm thấy bây giờ cháu trai để lộ mũi nhọn nhưng cần phải được mài giũa thêm, nếu không sẽ có hại cho anh, điều này thì cần những bậc phụ huynh như họ mài giữa tính tình anh.
“Văn Cảnh, cháu để vợ cháu đi nghỉ ngơi trước đi, sau đó cháu tới phòng sách nói chuyện với bọn ông."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-590.html.]
Ông cụ nhìn thoáng qua Tống Văn Cảnh, cuối cùng nhìn cô cháu gái thứ Hai, nói:
“Ông sẽ điều tra, nếu thật sự cháu Hai có vấn đề thì không cần cháu ra tay, ông cũng tự biết xử lý như thế nào.”
Cô Hai Tống uất ức muốn bật khóc, cô ấy thật sự không làm chuyện gì phạm pháp, cô ấy không dám khiêu chiến giới hạn của nhà họ Tống.
Nhưng thái độ của ông nội đêm nay, xem như là muốn cắt đứt đường lui của cô ấy, cô ấy muốn xỉu nhưng lại không xỉu được.
DTV
Bởi vì gà cụ Tống đã gọi cô ấy, nói có chuyện muốn hỏi cô ấy. Trong phòng sách, ý định của ông cụ Tống vẫn rất rõ ràng, hỏi anh có ý định muốn tham gia bộ đội đặc chủng của bộ Quốc Phòng không?
Trong phòng sách lúc này, trên giá Đa Bảo Các sao lưng đều xếp đây các thể loại sách, ông cụ Tống đẩy một tập hồ sơ liên quan đến bộ Quốc Phòng cho anh.
Ông cụ Tống ngồi ở trước bàn, chú Ba Tống, chú Bốn Tống, Tống Văn Cảnh thì ngồi trên ghế gỗ Nam.
Ánh đèn buổi tối không quá sáng, trên bàn sách còn cố tình mở thêm một cái đèn bàn, ông cụ Tống đeo kính lão nhìn anh, còn đưa ra một ít sắp xếp dựa trên tình hình của Tống Văn Cảnh.
“Phía trên tuyến đã sắp đến giai đoạn kết thúc, lần này cháu về tiền tuyến hay tiếp tục dưỡng thương?"
Tống Văn Cảnh không hé răng.
Ông cụ Tống nói:
“Với tình hình của cháu đã không còn hợp đi tiền tuyến, cháu có thể thử nơi này.”
Ông cụ Tống:
“Đi đến cục An Ninh Quốc Gia làm bộ đội đặc chủng, cho dù bây giờ cháu đã là đoàn trưởng nhưng vẫn phải đi từ cơ bản nhất mà lên.”
Ông cụ Tống dừng lại một chút, giọng nói có hơi cứng rắn:
“Cục An Ninh Quốc Gia cũng có chút quyền lợi điều động đặc biệt.”
“Nhưng cũng rất nguy hiểm, là nơi chuyên chịu trách nhiệm về các nhiệm vụ nguy hiểm và cần bảo mật nhất của quốc gia, nhiệm vụ này, đó là có thể cháu sẽ gặp phải kẻ thù không phải người bình thường, cháu hiểu không?"
Cuối cùng Tống Văn Cảnh cũng ngẩng đầu lên nhìn ông cụ, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng hỏi một câu:
“Không bình thường như thế nào?"
Ông cụ Tống cười khổ:
“Chính là, có thể sẽ là những chuyện mà chúng ta không thể nào dùng tư duy của
người bình thường để giải thích được, cho dù là thần kỳ quái lạ, nhưng cũng sẽ có năng lực đặc biệt.”