Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:31:17
Lượt xem: 169
“Toàn là lời đồn đại nhảm nhí, thế mà dám lừa gạt tôi, nếu tôi sơ sẩy không điều tra..."
Nguyên sư trưởng lại hít sâu thêm một hơi: “Nếu tôi tin những lời đồn này thì chẳng phải không những tôi đã chia rẽ uyên ương mà còn có khả năng ảnh hưởng đến mạng sống đứa nhỏ, ép c.h.ế.t con gái nhà người ta đấy à?”
Nguyên sư trưởng liếc mắt nhìn vợ một cái, uống ừng ực hai ngụm trà xong mới nghiêm túc nói với vợ: “Sau này bà ít liên lạc với người nhà lão Chu đấy đi."
Vợ Nguyên sư trưởng sững sờ, kinh ngạc đến độ trợn tròn hai mắt, lớn tiếng hỏi: “Chuyện này là sự thật sao?"
“Tôi cũng chỉ nghe kể chuyện qua điện thoại thôi, nào hay chuyện lại như thế. Chu Gia Gia vốn là một cô gái tốt, sao lại bị giáo dục thành ra thế này?"
Có một chuyện Cố Nguyên đã nói sai, Nguyên sư trưởng và phó sư đoàn trưởng Chu không chỉ quen biết nhau mà còn từng làm việc với nhau, vô cùng thân thiết.
Nhưng vì vụ đơn xin kết hôn lân này, Nguyên sư trưởng đã thật sự giận dữ, ông ấy cố ý gọi điện thoại đến tận nhà họ Chu chửi bới một trận, chuyện này tạm thời không đề cập đến.
Tống Văn Cảnh cúp điện thoại xong, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bạn cùng phòng của mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Lời của cậu là thật đấy hả?"
"Lời nào?"
“Cậu thật sự có đối tượng, hơn nữa người ta còn đã mang thai?"
Cho dù nói thế nào Vu Tư Bác cũng không dám tin, chỉ riêng cái dáng vẻ không gần nữ sắc này của Tống
Văn Cảnh đã vô cùng khiến anh ấy khó tưởng tượng ra rốt cuộc Tống Văn Cảnh động tình sẽ trông như thế nào.
Tống Văn Cảnh vốn còn đang mặt không đổi sắc, sau khi nghe bạn cùng phòng hỏi câu nào, không hiểu anh đã nghĩ đến chuyện gì mà khóe miệng đột nhiên giật giật: “Thật.”
Vu Tư Bác khiếp sợ hoảng hốt: “Thật, thật sao?"
Cái kẻ chưa bao giờ rung động lại thật sự từng quan hệ với phụ nữ, còn ra cả kết quả rồi? Vu Tư Bác tò mò cô gái đã khiến Tống Văn Cảnh lạnh lùng trước mặt say mê đến c.h.ế.t mất thôi.
Nào ngờ đâu anh ấy chỉ nhận được một đáp án lạnh lùng: “Cậu nên đổi họ rồi đấy."
Sắc mặt Vu Tư Bác biến thành màu gan heo, đáy lòng vô cùng xấu hổ.
“Ầy, cái đó, tôi sai rồi, tôi sai rồi, sau này cậu chính là anh ruột của tôi.”
Vu Tư Bác đã hoàn toàn bị chính bản thân mình hại chết. Rốt cuộc tiên nữ chốn nào dám thu nhận kẻ này vậy?
Tuy lòng không phục nhưng Vu Tư Bác vẫn rất vui sướng khi thấy người gặp họa: “Vợ cậu giỏi thật đấy, thanh niên xịn sò thế này mà vẫn đòi ly hôn. Bây giờ cậu định thế nào, thời gian học hành bồi dưỡng vẫn chưa hết đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-59.html.]
DTV
Hiện tại Vu Tư Bác đang khen ngợi Diệp Mạn Tinh hết lời.
Chương 60 :
Suy nghĩ của anh ấy chỉ có: Cô gái kia quả thật quá xuất sắc, quá xịn sò, quá lợi hại.
Đối mặt với ngôi sao sáng chói như Tống Văn Cảnh thế này mà cũng dám nói ra lời ly hôn sao?
Song, tò mò thì tò mò, anh ấy vẫn nguyện dám cược dám chịu thua, tuy rằng không thể đổi họ nhưng vẫn tự xem mình thành đàn em của Tống Văn Cảnh, nghiêm túc nghĩ kế sách hộ anh.
Nét mặt của Tống Văn Cảnh mới thoáng khá hơn đôi chút, lúc này đôi mắt bắt đâu sắc bén đã tối sẫm lại, mãi một lúc lâu sau anh mới thốt lên: “Nửa tháng sau tôi sẽ xin nghỉ."
Nửa tháng sau, trong thôn Tống gia, tiết trời đang vào mùa xuân tháng ba, một trận mưa phùn rải rác phủ lên con đường nhỏ, Tống Văn Cảnh giẫm lên làn mưa bụi li ti, bước thẳng về nhà.Gió xuân mưa bay hình như có thể rửa sạch mọi phiền muộn trong đầu óc.
Tống Văn Cảnh thân cao chân dài, đôi chân miên man bọc trong quần quân phục màu xanh lục. Có lẽ do trời đang mưa nên anh xỏ giày quân đội cao cổ, phần ống quần được giày bọc kín, lại càng khiến đôi chân dài mạnh mẽ hơn.
Tí tách tí tách.
Bước chân trầm ổn vững vàng giẫm lên con đường đá phiến, từng giọt mưa rơi xuống vỡ tan, nghe qua như những giai điệu, không thể tả rõ là giai điệu gì nhưng thật sự rất du dương.
"Ôi, Văn Cảnh đã về rồi à. Chúc mừng chúc mừng nhé.”
Lúc Tống Văn Cảnh vừa đi ngang qua trạm y tế thôn đã bị một người kéo lại, người tới ước chừng bốn năm mươi tuổi, là một người đàn ông đeo kính gọng đen. Ông ấy vừa nhìn thấy Tống Văn Cảnh, nét mặt đã mừng vui, luôn miệng chúc mừng.
Đây chẳng phải bác sĩ Điền của trạm y tế đấy sao?
Tống Văn Cảnh hơi bất ngờ: Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?
"Bác sĩ Điền."
Tống Văn Cảnh gật đầu chào hỏi bác sĩ Điền, anh dừng bước quan sát kỹ mới phát hiện ra hôm nay ông ấy ăn mặc rất chỉnh tề, tay xách túi, hình như chuẩn bị ra ngoài.
Bác sĩ Điền chỉ cảm thấy vừa may mắn vừa đắc ý, ông ấy cười hì hì, lời nói mang theo ý tứ sâu xa: “Văn Cảnh này, lần này cậu phải cảm ơn tôi đấy.”
"Ngay sau hôm Tết vợ của cậu đã tới trạm y tế tìm tôi đòi mua thuốc tránh thai, hôm đó trông cô ấy đáng thương lắm, cô ấy bảo cơ thể mình không thích hợp có thai, muốn nhờ tôi kê thuốc cho mình.”
Mấy từ “thuốc tránh thai” mới vang lên, đầu óc của Tống Văn Cảnh như bị búa bổ trúng.
Một cơn chua xót ập đến trái tim của anh, cảm giác xa lạ ùa vào đáy lòng, tựa như có thứ gì đó đã lên men trong đáy lòng, khiến anh vô cùng chua chát. Anh không thể miêu tả cảm giác này là khó chịu hay buồn bực, đây quả là cảm xúc anh chưa từng gặp bao giờ. Nếu như hỏi nên dùng cảm giác gì để hình dung thì anh chỉ có thể nói rằng nó như quả mận chua tháng bốn, trong chua còn mang theo chút chan chát.