Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:42:48
Lượt xem: 36
“Ái chà.”
Tống Tân Chiêu thở dài. Một buổi chiều, một buổi tối, cảnh vệ không thể tra được tài liệu chi tiết quá, chỉ có thể gọi điện về căn cứ biên giới hỏi tình hình bệnh của Tống Văn Cảnh với lại những việc đã trải qua.
Mười mấy năm, thật sự là nhìn mà hoảng. Bệnh tình này là do trận chiến lần trước, trận chiến đó thật sự rất nhiều người hy sinh, thấy vô số đồng đội c.h.ế.t trước mặt nhưng chẳng thể làm gì được.
Hễ là quân nhân ắt sẽ gặp phải chuyện thế này, ông cụ Tống trải qua những năm tháng chiến tranh, ông còn gặp nhiều chuyện thế này hơn.
Nhưng chuyện mọi người gặp phải có thể lớn có thể nhỏ, nhưng chuyện nghiêm trọng như cháu trai và những người kia gặp phải lần đó thật sự rất nặng.
Xem tài liệu có nói, đội trưởng của cháu trai lúc đó và mấy đồng đội còn sống đều không chịu nổi, cuối cùng chuyển nghề cả rồi.
Tiếng sấm sấm ầm ầm bên ngoài, chẳng mấy chốc có tiếng gõ cửa:
“Sếp, bên bệnh viện gọi đến nói đột nhiên trung đoàn trưởng Tống rút kim tiêm ra đi mất rồi.”
Tống Tân Chiêu hoảng hốt, bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc:
“Không thấy đâu nữa?”
Ông ấy mặc đồ vào ra ngoài, tiếng sấm bên ngoài vẫn âm âm bên tai, cảnh vệ đã chuẩn bị xe sẵn.
Tống Tân Chiêu chẳng cầm dù theo, nhân lúc trời tối hỏi tình hình bên bệnh viện, nghe Tống Văn Cảnh tự rút ống tiêm, ông ấy đã cau chặt mày.
“Sếp, bây giờ cần báo cảnh sát tìm người không?"
Tống Tân Chiêu nhớ đến bản lý lịch từ quân đội mấy năm này của cháu trai, nếu cháu trai muốn trốn, thế năng lực điều tra tốt hơn hẳn nhiều người.
Không biết ông ấy nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói một câu:
“Bây giờ báo cảnh sát cũng vô dụng, đợi đến sáng mà vẫn chưa tìm được người thì cậu đi báo cảnh sát.”
Cảnh vệ thấy dáng vẻ này của sếp, thật sự rất sốt ruột, sao nửa đêm nửa hôm lại bỏ đi? Trời mưa gió thế này, nếu là người bình thường còn đỡ, sợ bên xảy ra chuyện bên ngoài.
Tống Tân Chiêu gọi điện thoại mấy lần, lúc ra ngoài lần nữa lại mặc một bộ quân phục, đây là quân phục tiện ẩn nấp khi ra trận, còn đem theo s.ú.n.g làm nhiệm vụ, ánh mắt ấy uy nghiêm hơn bình thường nhiều.
“Đến cục An ninh Quốc gia đón người.”
Bây giờ, cảnh vệ càng ngạc nhiên hơn, muộn vậy rồi còn đi đón người? Có điều sếp không thể trả lời vấn đề của anh ta.
Nhưng tình huống thế nào mà chưa sáng đã phải đi đón người. Đêm đen dần tản ra, giông tố buổi sớm mơi tí tách rơi, sau khi Tống Văn Cảnh ngã xuống mưa cũng nhỏ hơn hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-560.html.]
Nhưng vẫn còn mưa lâm râm, trời vừa sáng tỏ chợt thấy người ngày nhớ đêm mong, Trần Kiều Kiều vẫn hơi chấn động.
“Đây là người cô để ý? Trông không tồi.”
Một giọng nói lẫn vẻ ngạc nhiên vang lên, giọng có chút tà ác. Người nói là một thanh niên tóc húi cua, dáng người cũng tầm tâm, trông bình thường, nhưng vừa nhìn cách người đó ăn mặc đã biết nhà anh ta không tồi, toàn thân đều là đồ hiệu.
Nếu người có kiến thức ở đây chắc hẳn có thể thấy được bộ vest anh ta đang mặc lúc này không rẻ chút nào.
Anh ta đi giày da đứng trên sân cách đó không xa, hình như rất ghét nơi này, chẳng thèm đi sang.
Lúc này anh ta đang châm điếu thuốc, nhìn Trần Kiều Kiều, thoáng ngạc nhiên:
“Tôi nghe ngóng được tin là cậu ta đã hi sinh rồi, cô lại nói dự cảm rằng cậu ta chưa hi sinh, khá thú vị đấy.”
“Chẳng phải để ý cậu ta sao? Sao chưa ra tay?"
Lúc anh ta nói còn hơi nhướng mày, ngày càng hứng thú với Trần Kiều Kiều, chuyện cô ta đoán chuẩn không ít rồi.
Trần Kiều Kiều đâu rảnh quan tâm anh ta, mà gọi Tống Văn Cảnh tiếng nữa:
“Anh ba?"
Cô ta vừa muốn đến gần, nhưng ánh mắt anh ba Tống nhìn cô ta trước khi ngã xuống ban nãy thật sự quá đáng sợ, cô ta không dám đến gần anh.
Cô ta đặt ngón tay trước mũi người đã hôn mê kia thăm dò, cảm thấy vẫn còn thở mới thở phào.
Lần này Trần Kiều Kiều mơ hồ mơ thấy mình sẽ gặp lại trung đoàn trưởng trúc mã, theo giấc mơ thì hình như cô ta có cơ hội rồi, cô ta đã đến.
DTV
Không ngờ đợi ở nơi trong giấc mơ thật, thế mà trung đoàn trưởng trúc mã lại ngất ngoài sân nhà cô ta thuê.
Trần Kiều Kiều cũng bị Chu Gia Gia hoa khôi đoàn chặn cửa, thư giới thiệu đoàn văn công đối phương hướng cũng chẳng thấy tăm hơi.
Mẹ chồng suốt ngày cãi nhau với cô ta, cuộc sống thật sự chẳng ra làm sao.
Kỳ thi đại học sắp được khôi phục, cộng thêm việc cải cách và mở cửa, nếu còn tiếp tục như vậy, việc cô ta sống lại sẽ chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa.
Vậy nên cô ta lựa chọn những mối quan hệ tốt nhất mà cô ta có ở kiếp trước, tìm một cơ hội để thảo luận về chuyện tương lai.
Ví dụ như thi đại học, ví dụ như cải cách mở cửa, ví dụ như cải cách ruộng đất.
Ví dụ như sau này đầu tư vào tem sẽ kiếm được rất nhiều tiền, đầu tư vào trái phiếu chính phủ vốn bị mọi người khinh thường lại sẽ tăng lên gấp mấy chục lần sau bảy, tám năm.