Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 520
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:34
Lượt xem: 61
“Còn về phần cha mẹ ruột của con vẫn còn sống, nếu một ngày nào đó họ có việc cần con, con vẫn sẽ làm tròn những việc trong phạm vi trách nhiệm của mình để báo đáp công ơn sinh thành của họ.”
Ông ấy đã đến cái tuổi này, cho tới bây giờ, mỗi một bước đều là ông ấy tự mình đạt được nên cũng không có ý định bám vào ai.
WT808034
Cha Tống vừa nói ra những lời này, bà cụ Tống lập tức khóc tại chỗ:
“Kính Quân."
Từ bé đứa nhỏ này đã rất hiểu chuyện.
DTV
Ngay cả chú hai Tống và chú ba Tống cũng ngơ ngác:
"Anh cả, anh thật sự không đi nhận lại sao? Cha ruột là thủ trưởng đó, ai có thể cưỡng lại được loại hấp dẫn này chứ.”
Kết quả cha Tống gật đầu:
"Ừm, anh sẽ không đi tìm, nếu bọn họ tìm tới, nói cần anh phụ trách chỗ nào thì anh sẽ phụ trách, cùng lắm cũng chỉ có phụ trách."
Những cái khác ông ấy cũng không nói nhiều, đối với một người trưởng thành mà nói thì có thể gánh vác trách nhiệm quan hệ huyết thống với một người xa lạ đã vô cùng có trách nhiệm rồi.
Không nịnh nọt quyền thế của đối phương, cũng sẽ không tránh được một phần trách nhiệm thuộc về mình.
Diệp Mạn Tình ngồi ở ngoài cùng, cô nghe cha chồng nói như vậy, mẹ chồng không có ý phản đối.
Nam chính thì không nói, một khoảng bình tĩnh, thậm chí còn có thể phân tâm nắm lấy lòng bàn tay cô, nhắc nhở cảm giác tồn tại của anh.
Về phần cậu em chồng Tống Văn Lâm thì mở to một đôi mắt đào hoa nhìn cha mình, cũng không lêntiếng, cũng không có ý nói trong nhà có một thủ trưởng như vậy, thì tương lai của cậu ấy sẽ xán lạn hơn.
Cũng khó trách nhà họ Tống có thể nuôi lớn một nam chính như vậy.Đó là bởi vì tốt từ gốc đến ngọn.
Hình như cũng chỉ có một cô em chồng Tống Văn Thư có chút ngây thơ dễ dàng bị người ta lợi dụng, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
"Vậy."
Ông cụ Tống nghe xong cũng thì tâm tình phức tạp, cuối cùng chỉ có một câu: "Nơi này vĩnh viễn là nhà của con, có thằng hai thằng ba thì cũng sẽ có con."
"Con muốn về nhà họ Tống cũng không sao cả, nếu như đối phương không phải cố ý vứt bỏ con, thì con lại có thêm một gia đình. Mấy năm trước chúng ta đều tìm chưa tìm được, nói vậy biết đâu bọn họ cũng đã từng đi tìm, thời đại đó thông tin không phát triển, có thể hiểu mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-520.html.]
Ông cụ Tống vẫn tự hào về con trai cả nhất, Tống Văn Cảnh là cháu trai ông ấy thích nhất, nếu như sau này thật sự không lui tới nữa, ông ấy lại chạnh lòng.
Bây giờ con trai lớn không chủ động đi nhận lại người thân, ông ấy lại đau lòng cho con trai, lại sợ trong đó hiểu lầm gì đó, tâm tình phập phồng lên xuống không thể bình tĩnh được.
Có điều lòng tính toán cho người đi hỏi thăm, nhà họ Tống ở thủ đô xảy ra chuyện gì, nhiều năm trôi qua, thật sự có từng đi tìm đứa nhỏ bị mất tích này sao?
Đã gần năm mươi năm rồi. Người nhà họ Tống tâm tình phức tạp không ai nói năng câu gì. Cho đến buổi tối, thím hai Tống nghe được bác cả vậy mà không nhận lại cha ruột là thủ trưởng, không phải điên thì là cái gì?
Bà ta còn chờ anh cả của chồng mình có một người cha là thủ trưởng, cho dù không chiếm được lợi ích, nói ra rất có mặt mũi.
“Ngốc à? Có một người cha ruột như vậy mà không đi nhận lại, chờ ông ta từ từ bò tới sao?"
“Bà im lặng đi."
Vẻ mặt chú hai Tống trở nên lạnh lùng, thím hai Tống cũng không dám hé răng nhiều lời nữa.
Trước kia bà ta đã luyến tiếc nhà họ Tống, ai có thể nghĩ đến bác cả còn có một người cha ruột là thủ trưởng, bà ta càng không dám lên tiếng.
Lúc trở về nhà họ Diệp chúc tết, Diệp Mạn Tinh nhìn ba nguyên chủ đã không cần sử dụng nạng, có thể ôm cặp song sinh đi vài bước, cô rất ngạc nhiên, ở thời đại này mà lại còn có y thuật tốt như vậy, quả thật rất lợi hại.
"Cha, sau này cha phải ăn thêm một chút xương để bồi bổ nhé."
Nói xong, cô đưa hai giỏ trúc không gian hoa quả, còn để lại cho ông ấy mấy quả đào, dặn dò:
"Cha, những loại hoa quả này con đi Hồng Kông mua riêng, rất có lợi cho sức khỏe, cha phải ăn hết nhé."
Cha Diệp vui vẻ ôm cháu ngoại cháu ngoại, nghe con gái dặn dò tỉ mỉ, trên khuôn mặt còn gầy gò kia đều là ý cười:
"Được rồi, đều nghe em gái nhà chúng ta."
Vốn tưởng rằng đã liệt rồi, bây giờ bỗng tốt lên và có thể đứng lên được?
Còn có thể bế cháu cho con gái, thật đúng là còn gì quý bằng.
Có điều mấy năm gần đây trong nhà nợ không ít tiền, ông ấy còn tính toán chờ chân tốt hơn một chút thì đi làm thêm trả nợ.
Ông ấy là thợ xây, công việc này rất nặng nhọc, không chữa trị xong không dám vội vàng lao động, nếu không ông ấy đã sớm ra ngoài.
Diệp Mạn Tinh nghe cha mình một lát lại nói muốn đi làm đại công trả nợ, bèn cười hỏi:
"Cha, cha có xây nhà không?"