Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:14
Lượt xem: 91
Diệp Mạn Tình cầm quần áo về cho cặp song sinh thì lập tức ngửi thấy hương hoa đào.
Cô bất động thanh sắc cắt đứt hương hoa đào của Tống Đoàn Đoàn, nhân tiện cô còn dùng hương hoa đào của mình để nó chảy dọc theo lồng n.g.ự.c mẹ Diệp làm cho cảm xúc lẫn lộn của bà ấy lập tức tan đi hết.
“Mẹ, để con đi."
Mặc dù Tống Văn Cảnh không phát hiện được rõ ràng như vậy nhưng rốt cuộc anh cũng là quân nhân nên vô cùng nhạy cảm với hoàn cảnh đặc biệt, hương hoa đào như có như không vừa rồi đã gọi anh tới giúp đỡ.
Nhưng khi anh muốn kiểm tra lại một chút thì đã không sớm không còn mùi hương nào cả. Đến khi tắm rửa cho cặp song sinh rồi bế đi ngủ, Diệp Mạn Tinh đặt cặp song sinh lên giường lớn, cô nghiêm túc nói:
“Đưa tay ra để mẹ đánh.”
Tống Bối Bối thành thật đưa tay ra, Diệp Mạn Tinh đánh 'chát' một tiếng:
DTV
“Sau này không được phép gây chuyện nữa, Tống Bối Bối có nghe thấy không?"
Tống Bối Bối “Oa” một tiếng lập tức khóc òa lên, những hạt nước mắt rơi xuống như hạt châu trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia, cô bé vừa khóc vừa nói:
“Mẹ, đau, bà ngoại xấu, bà ngoại không thương mẹ."
Cô bé nói xong thì dùng đôi mắt hồ ly xinh đẹp óng ánh nhìn chằm chằm bố mình rồi duỗi tay ra muốn bế:
“Ba bế con."
Tống Văn Cảnh đứng trước cửa nhìn vợ mình dạy con cái, trong việc giáo dục con cái hoặc ở trước mặt người ngoài. Tống Văn Cảnh có một nguyên tắc đó là phụ xướng phu tùy.
Anh chưa bao giờ phản đối việc mà vợ mình làm. Lúc này, khi được đôi mắt mềm mại dễ thương của con gái nhìn, dáng vẻ đáng thương kia khiến anh suýt chút nữa không nhịn được mà bế cô bé.
Bây giờ Tống Văn Cảnh chỉ muốn nói với vợ rằng con gái là một người lỗ mãng, sau này không chừng sẽ phải chịu thiệt.
Nhưng lúc này Tống Văn Cảnh lại cảm thấy bản tính dễ thương hay nũng nịu của con gái mình thật sự rất giống vợ, thoáng cái đã khiến lòng thương tiếc của người ta nổi dậy, ai lại nỡ đối xử không tốt với cô bé chứ?
Cho dù đứa con gái mềm mại của mình thích đánh nhau hơn con trai lại khiến cho anh cảm thấy buồn rầu, cô con gái mềm mại của anh đâu rồi? Chỉ trách tên khốn khiếp Cố Nguyên kia đã khiến con gái mình lệch lạc thành cái dạng gì vậy?
“Tống Đoàn Đoàn, đưa tay ra để mẹ đánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-507.html.]
Trong phòng lại vang lên giọng nói của Diệp Mạn Tinh, người đáng bị đánh nhất chính là Tống Đoàn Đoàn, cậu bé hơi tí lại sử dụng hương hoa đào.
Cậu bé còn nhỏ như vậy, nếu gặp phải người lợi hại thì chắc chắn tinh thần lực của cậu bé sẽ bị hủy.
Diệp Mạn Tinh vô cùng tức giận. Kết quả Tống Đoàn Đoàn vừa đưa lòng bàn tay trắng nõn ra vừa dùng giọng nói mềm mại nói:
“Đoàn Đoàn xấu, Đoàn Đoàn phải bị đánh."
Lòng Bàn tay trắng nhõm của cậu bé vừa đưa ra, một bàn tay mềm mại khác đã đánh chát chát vài cái, cậu bé thật sự rơi vài giọt nước mắt, “hu hu” khóc.
Nếu Diệp Mạn Tỉnh không hiểu rõ cậu bé thì chắc chắn sẽ bị dáng vẻ đáng thương kia của cậu bé lừa gạt.
Tên nhóc kia còn muốn dựa vào nó. Lần này Diệp Mạn inh không đánh vào lòng bàn tay của cậu bé mà là đánh vào cái m.ô.n.g của cậu bé một trận, cô vừa đánh vừa cảnh cáo cậu bé một phen, lúc này mới xem như chấm dứt việc dạy dỗ này.
Cuối cùng Diệp Mạn Tinh kết luận:
“Bà ngoại là trưởng bối, con không được làm phiền bà như vậy.”
Cho dù muốn quấy rối thì cũng không được dùng loại thể đoạn này. Tống Văn Cảnh đứng ở cửa nhìn vợ dạy dỗ cặp song sinh một lúc, anh cũng coi như là thật sự hiểu rõ tính cách của con trai con gái.
Con gái là người thẳng tính thích dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết vấn đề nhưng cô bé cũng không ngu ngốc, cũng biết thức thời, biết lúc nào nên làm nũng.
Thật sự là một bảo bối nhỏ mà, đáy lòng Tống Văn Cảnh hơi thả lỏng một chút.
Người có vấn đề nhất chính là con trai Tống Đoàn Đoàn, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất thông minh, lại có một gương mặt như vậy, sau này dù có ở rễ trong nhà người khác thì anh cũng tin.
Dáng vẻ của con trai quá tinh xảo, tinh xảo giống như một con búp bê vậy, dường như cậu bé đã sinh ra nhầm giới tính.
Tống Văn Cảnh nhíu màu, anh tính đợi con trai lớn thêm hai ba tuổi nữa sẽ bắt đầu cho tập luyện, khí chất đàn ông trên người phải được nuôi dưỡng, luyện tập nhiều hơn, con trai cần phải cứng rắn hơn chút nữa mới được.
Ngược lại là con gái, Tống Văn Cảnh vẫn cảm thấy con gái phải được nuôi trong sự dịu dàng, anh chắc chắn phải nuôi được một cô con gái mềm mại dễ thương.
Con gái mà, cô bé nên được nâng trong lòng bàn tay cả đời, nên được nuông chiều cẩn thận. Kết quả nguyện vọng tốt đẹp này của trung đoàn trưởng Tống đương nhiên hoàn toàn trái ngược với thực tế nhưng tạm thời không được nhắc tới.
Ban đêm, sau khi Tống Văn Cảnh thân mật với vợ, anh bỗng cúi đầu hôn lên cổ của cô rồi dùng giọng khàn khàn nói:
“Vợ à, anh cảm thấy Đoàn Đoàn phải cứng rắn hơn chút nữa.”