Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:21:49
Lượt xem: 66
Diệp Mạn Tinh xem đến đâu đây dấu chấm hỏi: ...?
Hành động này thật đáng giận.
Giống như là, trong một ổ người đẹp bỗng nhiên có hai tên thổ phỉ chạy ra, vô cùng không hợp, nam chính còn cố tình phải dán ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn ở chính giữa trên vách tường.
Buổi sáng, Thẩm Nhuyễn Linh ở bên ngoài đến đưa bữa sáng vào cho cô, nhìn thấy ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn trong phòng, một người phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy, thế mà cũng cười.
“Ha ha, Mạn Tinh, chồng của em thật là.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, Thẩm Nhuyễn Linh mới nói quê nhà có việc, muốn ngồi xe Jeep của anh hai Triệu trở về, bây giờ chuyện buôn bán trà hoa vẫn chưa thể làm lớn, cô tất nhiên để Thẩm Nhuyễn Linh làm chuyện của mình trước.
DTV
Mấy ngày sau, Diệp Mạn Tinh không có mẹ chồng giặt tã, nghe nói nhiệm vụ lân này của nam chính kéo dài hai tháng, cho dù đánh c.h.ế.t Diệp Mạn Tinh thì cô cũng không có khả năng đi giặt tã mỗi ngày, cho nên cô đều dùng tã giấy.
Mắt thấy tã giấy dùng giống như khăn giấy dùng một lân, mỗi ngày dùng hơn mười mấy miếng, mới qua nửa tháng, cô đã dùng gần một trăm miếng hơn.
Thật ra cũng là hơn một trăm túi, loại cô dùng là loại thử nghiệm trong phòng thí nghiệm, bên trong mỗi túi có một mảnh liên, cô dùng cũng thấy đau lòng.
Nhưng bây giờ trên thị trường không bán, ở bên nước ngoài vẫn có, tuy nhiên không thể mang về được, thật là dùng đến tim đau.
Hiện tại trong nước còn không có khái niệm tã giấy kiểu này, coi như là bên trong nguyên tác có thì cũng cũng phải vài năm sau, hiển nhiên là cô không đợi được, cô lại muốn nhanh chóng kiếm đủ tiền, rồi xem có thể đi nước ngoài mua đâu dây chuyền sản xuất trở về không?
Hay là, ra nước ngoài mang một ít tã giấy về?
Nhưng hiện tại, còn chưa cải cách mở cửa, đại sự quán quản lý xuất nhập cảnh rất nghiêm ngặt, bây giờ, cô cũng không dễ ra nước ngoài.
Đầu tháng hai, căn cứ ở biên cảnh bỗng nhiên đón một đội chuyên gia tới? Là tới giao lưu kỹ thuật với bộ đội nông trường.
Sau đó, đi theo đội chuyên gia này tới, còn có người nhà họ Tống.
Thanh niên này trông vô cùng thanh tú nho nhã, nhưng là loại mắc chứng trẻ trâu xã giao điển hình, cố ý mua quà nói đến chào hỏi nam chính.
Còn tự xưng là người thân của nam chính mới cho vào.
Đối phương vừa mở miệng đã nói: “Chị gái, em là Tống Tiến, là đồng nghiệp của anh hai Diệp Bác Thương của chị."
“Nếu nói đúng, thì là anh họ của chồng chị hoặc là em họ, chị xem, chị có thể hẹn chồng chị đi ăn một bữa với em được không, anh ấy rất có thể là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của nhà họ Tống bọn em."
Diệp Mạn Tình nghe xong vẻ mặt tò mò: ...? Người nhà họ Tống?
Nhanh như vậy mà người nhà họ Tống đã tìm tới rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-491.html.]
Nhưng trong nguyên tác, không phải là khi nam chính bị thương ở trên chiến trường, được người thân làm lãnh đạo của nhà họ Tống nhặt được, sau đó mới quen biết trở về sao?
Hình như có chỗ không đúng.
Đương nhiên là không gặp được người, Tống Văn Cảnh đi làm nhiệm vụ, đừng nói Tống Tiến muốn gặp người.
Ngay cả Diệp Mạn Tình về cũng chưa thấy người đâu.
Cuối cùng Tống Tiến chỉ có thể rời đi trước.
Nhưng mà trước khi rời đi, Tống Tiến tự mình ôm cặp long phượng, đến khi nhìn thấy vết bớt hình nụ đào dưới tai cặp long phượng thai giống với cha ruột của chúng, vẻ mặt của cậu chấn động rời đi.
Trước khi đi, cậu còn nói chờ Tống Văn Cảnh trở về, cậu sẽ quay lại.
Bao giờ nam chính mới về?
Đầu tháng ba, đúng là bên ngoài thảo trường oanh phi, trong sân hoa đào bay tán loạn, hai đứa con trai con gái thi đấu xoay người trở về.
Buổi tối, Diệp Mạn Tinh dỗ cặp song sinh ngủ, nửa đêm, Tống Đoàn Đoàn ngủ bên cạnh cô được ôm vào bên trong, sau đó một cơ thể nóng bỏng đè lên.
Diệp Mạn Tinh đang ngủ mơ mơ màng màng, miệng bỗng nhiên nghẹn thở, cảm giác bị người ta bịt miệng, bị ngợp tỉnh.
"A, Anh ba?"
Diệp Mạn Tinh tỉnh lại, cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh rất nóng, cô vừa mới động đậy, tay đã bị nắm rất chặt ép vào hai bên người một giọng nói vô cùng khàn khàn vang lên: "Vợ ơi, anh nhớ em."
Nói rất nhẹ nhàng đi, nhưng lực đến gần cô lại không nhẹ nhàng chút nào.
Bên ngoài đúng lúc là mùa mưa xuân, trong phòng là hơi thở nóng hổi của người đàn ông.
Diệp Mạn Tinh muốn hỏi mấy giờ, chỉ là nam chính từ lúc ban đầu vẫn còn xa lạ đã thành công tiến hóa thành lão luyện như hiện tại.
Cô còn đang cho con bú, cơ thể vốn nhạy cảm, huống chi còn là mức độ tiếp cận như vậy?
"Anh ba."
Đại khái là hai người đã chia xa mấy tháng, lân này khi Diệp Mạn Tinh cảm nhận được thân mật một cách rõ ràng, nam chính lại không đúng lắm.
Ban đêm, bên ngoài tối tăm.
Trong phòng tối đen hơn, bên tai ngoại trừ tiếng hít thở nhẹ của cặp song sinh, còn lại chính là tiếng tim đập của hai người và hô hấp gần như đang kìm chế.