Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 489
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:21:46
Lượt xem: 68
Bốp một tiếng.
Suýt nữa Thang Vĩ đã bị tát ngã sấp mặt.
Anh ta không dám nói ra câu kế tiếp.
Diệp Mạn Tinh nghe được thì buồn cười, cô là hoa đào tinh, trời sinh có thể khiến người ta thích, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà không phải tất cả thích cũng đều sẽ biến thành tình yêu, tên Thang Vĩ này là quái thai gì, cô nghe vậy cười: “Anh có thể thích tôi, nhưng tôi sẽ không thích anh."
Thang Vĩ sửng sốt, sau đó tò mò hỏi: “Vì sao?"
Diệp Mạn Tinh đảo mắt nhìn anh ta: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, tôi không thích đàn ông có nhiều bạn tình."
“Tôi cho phép anh thích tôi, bởi vì tôi không khống chế được trái tim của người khác."
Tóm lại đối với hoa đào tinh mà nói, người thích cô càng nhiều, ngoài chứng tỏ giá trị quyến rũ của cô càng cao, thì chính là tu vi càng cao, thọ nguyên của cô và khả năng chống lại lôi kiếp càng mạnh. Cô đương nhiên rất vui mừng.
Diệp Mạn Tinh lại đưa một tờ khăn giấy hỏi: “Anh nói xong chưa? Tôi có thể hỏi anh chút chuyện hay không?"
DTV
“Em hỏi đi, tôi mời khách, bồi thường cho em.”
Lúc chân chính hỏi đến cành đào, mọi người đã ngồi trong phòng ăn của khách sạn, đây là một bữa tiệc lớn xa hoa, rất nhiều người tham gia.
Bên phía Diệp Mạn Tinh là năm người, thêm cậu Giang treo bên cạnh Tân Lâm và Thang Vĩ.
Cậu Giang chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể được nhỏ lông cừu của Diệp Mạn Tinh, dù là mới chỉ dùng sức một chút.
Trước khi ăn cơm, Diệp Mạn Tinh cầm một chai rượu vang đỏ, gọi Thang Vĩ và Tân Lâm vào phòng nhỏ, hỏi tin tức của cành đào.
Diệp Mạn Tinh thật sự rất xinh đẹp, là loại thấm vào ruột gan.
Được ở chung một chỗ với cô, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc của cô, môi anh đào mắt hạnh, con ngươi ngập nước kia vừa nhìn qua, lập tức khiến cho người ta mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Thang Vĩ hối hận lân thứ một triệu rằng tại sao khi anh ta gặp được cô sớm hơn. Đến nỗi cô hỏi về cành đào gì đó, anh ta cũng chẳng để ý, cho đến khi Diệp Mạn Tình vẽ hình dáng cành đào cho anh ta xem, anh ta mới nhớ tới cái hộp gỗ đào bị Tân Lâm bứng đi.
Nghe vậy, anh ta nói: “Cái hộp này cũng không phải của tôi, kể ra mới thấy cũng lạ, cái hộp kia không phải do tôi mua, mà là nhiều năm trước, tôi đua xe ở bên ngoài trở về, thì đụng phải hai nhóm người đang sống mái với nhau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-489.html.]
“Bên Hồng Kông xảy ra loại chuyện này thì quá là bình thường, nhưng trong đám người kia có một người đàn ông cao lớn đánh rất khá, tôi thấy anh ta trúng vài phát, cả người bị c.h.é.m không ít đao thế mà vẫn có thể tung tăng nhảy nhót g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả kẻ địch."
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh nhìn anh ta: “Sau đó thì sao?”
Thang Vĩ hít sâu một hơi, uống vài ngụm rượu vang đỏ mới tránh cho bản thân không nhìn cô: “Sau đó, người có thân phận như tôi, cũng cần thuê vệ sĩ, nên tôi nhìn trúng anh ta ngay lập tức.”
“Sau đó hai nhóm người đều chết, chỉ có anh ta sống sót, nhưng mà cũng nửa c.h.ế.t nửa sống, vậy nên tôi bảo vệ sĩ bên cạnh mua chút thuốc cho anh ta."
Nói đến đây, Thang Vĩ vẫn có hơi thổn thức: “Ai biết người này không nói đạo nghĩa, sáng hôm sau anh ta tỉnh lại thì chỉ để lại hộp gỗ đào này, nói phiên tôi bảo quản giúp, sau đó liền biến mất. Chờ lúc chúng tôi đuổi theo, anh ta đã nhảy xuống sông."
“Anh ta c.h.ế.t rồi?" Diệp Mạn Tinh thắc mắc.
Thang Vĩ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, là nhảy xuống dòng sông ở chỗ các em, chắc là trở về rồi.”
Diệp Mạn Tinh nghe xong không biết nói gì: ...?
“Chẳng khác nào nói, anh cũng không biết đối phương là ai?”
Nhìn cô dường như vô cùng mất mát, Thang Vĩ cố gắng suy nghĩ một chút, cuối cùng thật đúng là làm cho anh nhớ tới một dấu hiệu: “Thân phận cụ thể của anh ta thì tôi không biết, nhưng mà trên người anh ta có đô đằng, hình như huy chương trên người cũng có loại đồ đằng này.”
“Đồ đằng?”
Đừng nói Diệp Mạn Tinh không biết, ngay cả Tân Lâm cũng không biết. 18080
Thậm chí phía sau gọi cậu Giang vào, cậu Giang cũng không biết, chưa từng thấy qua.
Đồng nghĩa với việc lân này đến, coi như biết được tin tức, cũng coi như không biết được tin tức.
Trước khi Diệp Mạn Tinh rời đi, cô đi xem chuỗi cửa hàng hoa quả cao cấp “Ngọc Chi Lâm” của cô và Tân Lâm, trang trí cũng không quá lộng lẫy, nhưng vị trí chắc chắn là đẹp.
Giai đoạn trước bên này đã tìm được người phụ trách, bao gồm viện nghiên cứu, hậu cần nhà họ Tống trong vườn trái cây, vẫn có thể đạt được hợp tác như cũ.
Ngày rời đi, Tân Lâm đưa cho cô hai cái hộp, bảo cô về xem.
Cô còn chưa kịp mở ra, đôi long phượng đã òa khóc, cô đành phải giả vờ trở về.
Chỉ là, trên đường trở về, lúc vừa mở ra thấy chuỗi đá ngọc lục bảo xanh biếc kia, viên đá trong tay cô suýt nữa thì rơi xuống.