Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 488
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:21:44
Lượt xem: 50
Ông cụ Tống nghe vậy thì câm lặng, cuối cùng thở dài nói: “Không phải chúng ta đã nhận nuôi một bé gái thay cho thằng hai rồi sao? Bà đừng khóc nữa.”
Lần đó đã trở thành vết thương trong lòng ông cụ Tống, bí mật này, một lần che giấu là mấy chục năm.
Cùng lúc đó, khi Tống Tiến và chú năm Tống - trưởng một chi - đưa ảnh chụp đến Hạ Thành tìm thị trưởng Tống, thị trưởng Tống đã đi họp ở nơi khác, họ đợi liên tục vài ngày cũng không thấy người đâu.
Cuối cùng họ giao ảnh chụp cho trợ lý Tiểu Vương của thị trưởng Tống, trước khi rời đi, còn luôn miệng
dặn dò: “Trợ lý Vương, bức ảnh trong phong bì này rất quan trọng với thị trưởng Tống, phiên cậu tự mình giao cho ông ấy giúp chúng tôi.”
Tiểu Vương hỏi một câu: “Hai người muốn tôi đích thân giao cho thị trưởng sao?"
“Đưa đến khu nhà ở xã hội được không?"
Chú năm Tổng trì hoãn ở bên ngoài nhiều ngày, bên này cũng chỉ có một bức ảnh, ông ấy cũng muốn tự mình trở về gặp người thanh niên có cái bớt này, một nhân viên trong đơn vị như ông ấy cũng không thể xin nghỉ dài ngày, liền nói:
DTV
“Tốt nhất là giao cho thị trưởng Tống, còn nữa, đây là số điện thoại của tôi, chờ thị trưởng Tổng về, có nghi ngờ gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Tuy rằng Tiểu Vương cảm thấy biểu hiện của ông có hơi khác thường, nhưng đêm hôm đó, chờ sau khi chú năm Tống rời đi, Tiểu Vương liên gọi điện thoại cho lãnh đạo.
Tiểu Vương: “Thưa sếp, có người nhà họ Tống ở quê sếp tới nói, có bức ảnh quan trọng phải giao cho sếp, sếp muốn để trong văn phòng hay là trong nhà ạ?”
Lãnh đạo bên kia dường như mới kết thúc một ngày hội nghị bận rộn, nghe vậy, hai lông mày nhăn lại hỏi: “Ai vậy?”
“Ông ấy nói ông ấy tên là Tống Tấn Đặc, là em họ dòng thứ bên nhà sếp.”
Tiểu Vương cũng không biết bên trong phong bì này là ảnh gì, tóm lại, đây là chuyện riêng tư của lãnh đạo, cậu ta làm trợ lý cũng được, thư ký cũng được, nhưng không được có thói quen tìm hiểu chuyện riêng tư của lãnh đạo. “Giao về nhà đi."
Tiểu Vương nghe vậy biết lãnh đạo vô cùng mệt mỏi, lập tức nói một câu “Vâng, sếp chú ý nghỉ ngơi", nói xong, thì cúp điện thoại.
Tối hôm ấy, Tiểu Vương đưa ngay bức ảnh đến khu nhà ở xã hội của lãnh đạo, không hề biết rằng, bức ảnh này sẽ gây nên sóng to gió lớn trong nhà lãnh đạo. Ở phía bên này, Diệp Mạn Tinh vất vả lắm mới khiến anh hai Triệu dừng lại, lúc trước Thang Vĩ còn dáng vẻ công tử bột, giờ đã biến thành công tử đâu heo.
Vệ sĩ của Thang Vĩ nhìn thấy bộ dạng này của cậu chủ, đều bối rối: “Cậu chủ."
Toàn thân Thang Vĩ ê ẩm, ghé vào bên cạnh nôn ọe, chờ sau khi anh ta nôn xong, cũng chẳng cần hình tượng cậu ấm gì đó nữa, ngồi bệt xuống dưới đất.
Thang Vĩ muốn khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-488.html.]
Anh ta không ngờ, loại người như Tân Lâm, thế mà cũng có một ngày lừa người như vậy?
Còn có em họ Giang của Tân Lâm, bây giờ anh ta thật sự rất muốn chết, hai người này quả thực là xem kịch không chê kịch lớn.
Chồng của cô gái mà anh ta yêu từ cái nhìn đầu tiên chắc chắn tham gia quân ngũ, nếu thật sự là người thường, anh ta sẽ biểu diễn trồng cây chuối tại chỗ.
Có thể có vệ sĩ lợi hại như vậy đi theo, có thể là sĩ quan bình thường sao?
“Anh không sao chứ?"
Diệp Mạn Tinh mượn hoa hiến phật, cầm khăn giấy mà Tân Lâm đưa cho, trong lòng vẫn rất chột dạ.
Dù sao cũng là cô hẹn người ta, kết quả người ta có ý tốt tới mời cô ăn cơm, lại bị đánh một trận.
Thang Vĩ liếc nhìn cô, vẫn thấy tim đập rộn ràng.
Thang Vĩ nhìn cô tới gần, dứt khoát không đứng dậy nữa, bỏ hết mặt mũi, che che trái tim đập nhanh, không cam lòng nói: “Tôi.”
"Anh làm sao?"
Lúc này, Diệp Mạn Tinh muốn tìm hiểu tin tức, tất nhiên là muốn lấy thiện cảm của đối phương.
“Có phải anh thấy không thoải mái, cần phải đi khám bác sĩ ngay lập tức không?"
Thang Vĩ lắc đầu.
Anh ta thấy Diệp Mạn Tinh ngồi xổm xuống, nhận lấy khăn giấy lau lung tung trên mặt, nhìn thoáng qua người đàn ông khí thế hung hãn, quay đầu về phía Diệp Mạn Tinh nói: “Tôi không muốn gây rắc rối với vệ sĩ của em.”
“Em có thể nói chuyện với tôi một lát được không."
Diệp Mạn Tinh nhướng mày, cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng: “Anh muốn nói gì?"
Thang Vĩ nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, anh ta xác định loại cảm giác này quả thật không sai, nhưng anh ta lại không dám khiến đối phương ly hôn, anh ta bị đánh cho sợ rồi.
Đối phương thật sự đã từng thấy máu, sát khí quá nặng.
Thang Vĩ thở dài, trông như ông cụ non: “Trước đây tôi từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa có ai khiến tôi có cảm giác muốn lâu dài.”
“Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã muốn có một cuộc sống ổn định với em, tôi còn nghĩ, chờ em ly hôn xong, tôi sẽ đón con của em về coi chúng như con ruột, cho chúng cổ phần, rồi chúng ta tái hôn..." Một vài chữ còn chưa kịp thốt ra.