Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 465
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:59
Lượt xem: 57
"Đúng, nhưng mà cậu ấy bằng lòng."
Anh nhìn cô vợ nhỏ, lại nghe thấy cô nói: "Nhưng con người chỉ có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình, còn cuộc đời của người khác thì làm sao chịu trách nhiệm được chứ?"
Tống Văn Cảnh nghe mà sững sờ, anh dừng bước lại, đôi mắt kia đen như bầu trời buổi đêm, nhưng cũng sáng như vì sao: "Anh khác với cậu ấy." "Có gì khác chứ?"
Thật ra cô thường xuyên nghe thấy nam chính nói sẵn lòng chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cô, sẽ chịu trách nhiệm cả đời, anh có từng nghĩ rằng sau này sẽ có lúc hối hận không?
Nào ngờ người đàn ông đột nhiên cúi đầu hôn một cái lên trán cô, trong giọng nói lạnh nhạt có thêm một chút cảm xúc nóng hổi, người đàn ông khàn giọng nói: "Tất cả những chuyện anh làm đều là tự nguyện, còn Lương Văn Tân thay đổi quyết định có vẻ là bởi vì bị vợ cậu ấy ép."
"Nhưng trước giờ em chưa từng ép anh làm chuyện gì cả." Tống Văn Cảnh nói.
Diệp Mạn Tinh bật cười, nam chính luôn xoay chuyển tư duy rất nhanh.
Cô thích tự do, sao lại ép người khác làm chuyện gì đó được chứ.
Đôi môi ấm áp dán ở trên trán, mềm mềm, hơi nóng, người đàn ông bưng lấy khuôn mặt cô, đôi mắt sâu như biển, mênh m.ô.n.g vô bờ.
Tống Văn Cảnh nói: "Anh biết mình đang làm gì, anh có thể chịu trách nhiệm cho tất cả những quyết định của mình."
Anh nói xong bèn dùng ngón cái xoa trán cô, giọng nói vang lên ở trên đỉnh đầu cô: "Vợ à, đi lính là lựa chọn của anh, không phải là vì em nên mới lựa chọn, anh muốn đi làm gì đó cũng luôn là do anh tự nguyện đi làm."
"Anh chưa từng bị ai ép buộc, từ giây phút chúng ta đăng ký kết hôn anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời, chuyện này là anh tự nguyện làm, cũng rất vui vẻ mà làm."
Người đàn ông nói xong bèn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, bàn tay ấm áp rộng lớn kia bao bọc lấy bàn tay cô, giọng nói ung dung:
"Em không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, em mãi luôn vui vẻ là được, còn lại đã có anh, anh rất vui khi làm tất cả vì em, em không cần phải quan tâm anh muốn làm gì."
Diệp Mạn Tinh nghe mà thấy hơi mới lạ.
Cô nghĩ thầm: Được thôi, vui vẻ quan trọng nhất, nhưng khi thật sự có một người làm tất cả vì mình, liệu có cảm thấy vô cùng vui vẻ không?
Cô độc, sinh tồn, sống chết, một mình hoa đào tinh đã trải qua những chuyện này rất nhiều lân. Còn đối với người bình thường thì một cái đã đủ đòi mạng rồi.
Diệp Mạn Tình nghiêm túc ngước mắt nhìn nam chính, cô nghe thấy người đàn ông hỏi bằng giọng vô cùng từ tính: "Sao thế? Không tin?"
Trong đôi mắt đen như mực kia phản chiếu đôi môi anh đào hơi hé mở, cô có thể cảm nhận được nam chính đang có một sự vui vẻ to lớn tràn ra, anh đang thật sự rất vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-465.html.]
DTV
"Tin."
Diệp Mạn Tinh chợt nhớ ra, dù sao người này cũng là nam chính mà, vận may của anh rất tốt, ông trời thiên vị anh hơn cô rất nhiều.
Cho dù là người là anh nhắm mắt lựa chọn cũng đều sẽ tốt, nếu như là một người thật lòng làm mọi chuyện, sao đối phương có thể không tốt với anh được chứ?
Chẳng phải cô còn cho anh một giọt m.á.u đấy thôi?
Nói như vậy thì đây cũng là một cơ hội tốt.
Vận may của nam chính đúng là tốt không tưởng.
Diệp Mạn Tinh có mấy phần ghen tị.
Cô bấm eo nam chính một cái: "Số anh tốt thật đấy." Thế nên lôi kiếp còn không nỡ đánh anh, con đường mà anh đi luôn có cơ duyên đang đợi anh.
Tống Văn Cảnh nghe vậy thì đè đôi tay mềm mại kia lại, lân đầu tiên cười vừa trầm thấp vừa vui vẻ: "Ừm, đúng là rất tốt số."
Bởi vì tốt số nên ông trời mới đưa em tới.
Anh sẵn lòng đắm chìm trong những ngày tháng như vậy.
Cuối cùng Tống Văn Cảnh chỉ thở dài một tiếng chứ không nói ra, có điều anh ôm chặt lấy cô vợ nhỏ, ôm rất chặt rất chặt.
Anh chỉ cảm thấy cái gì trên người cô vợ nhỏ cũng đều đẹp, làn da, giọng nói, ngay cả đầu ngón tay mềm mại đều khiến cơ thể anh yêu thích, tâm hồn thì vui vẻ.
Hai người vừa đi tới trong phòng đã nghe thấy tiếng khóc của cặp sinh đôi trai gái, mỗi người bèn đi ôm lấy một đứa bắt đâu dỗ, Diệp Mạn Tình dỗ một hồi lâu vẫn không thôi, thế là cô rút tay ra đánh một trận, cuối cùng cũng ngừng khóc.
Tống Văn Cảnh thấy vậy thì đứng bên cạnh bật cười, anh rất ít khi nhìn thấy cô vợ nhỏ như vậy.
Diệp Mạn Tinh lườm anh: "Sau này anh ở nhà thì anh giặt tã, anh đi đổ rác, anh nấu cơm, anh giặt quần áo cho con..."
Con không khóc nữa, cô mới bắt đầu cho bú, sau đó hừ một tiếng nêu ra một đống yêu cầu.
Tống Văn Cảnh ừ một tiếng: "Được."
"Nước nóng tới rồi đây, Tinh Tinh có đủ sữa không?" Mẹ Tống đi đến cửa nghe thấy con trai bị con dâu đưa ra một đống yêu cầu, bèn nhanh chóng giúp con trai dỗ dành.
Diệp Mạn Tình nghe thấy người đàn ông nhẹ giọng cười một tiếng: "Mẹ, để chúng con làm đi.”