Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:53
Lượt xem: 66
Diệp Mạn Tỉnh thoải mái hưởng thụ, cô hôn lên ngọc thạch rồi rời khỏi không gian.
Vừa rời khỏi không gian, Diệp Mạn Tình đã nhìn thấy dáng người cao lớn màu đen bên ngoài, cô ngạc nhiên kêu lên: “Anh ba.”
Người đàn ông đứng trong đêm tối, điếu t.h.u.ố.c lá lập lòe trên tay, lóe lên như tàn lửa đỏ rực, hiển nhiên đã đứng ở bên ngoài rất lâu.
Giọng nói của Tống Văn Cảnh khàn khàn: “Vợ à, sao lâu thế?"
Phía dưới có một luồng hơi ấm truyền đến, Diệp Mạn Tinh có dự cảm không tốt, bụng dưới có hơi đau nhức: “Anh, anh ba, em..."
“Có chuyện gì vậy vợ?”
Diệp Mạn Tinh bối rối: “Hình, hình như em đến tháng rồi.”
Cơ thể cô dường như đang hồi phục quá tốt thì phải, hơn một tháng sau khi sinh đã có kinh trở lại rồi?
DTV
Tống Văn Cảnh đứng ở bên ngoài ngơ ngác một lúc mới hiểu được vợ mình đang nói gì, tai anh rung lên, giọng nói đột nhiên khàn khàn nói: “Em chờ một chút.”
Đêm đã khuya, lại không chuẩn bị sẵn đai kinh nguyệt nên anh phải sang chỗ mẹ lấy.
Tống Văn Cảnh đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn bị mẹ dùng gậy dọa đánh, còn hỏi anh tại sao không chuẩn bị trước cho vợ.
Mồ hôi lăn dài trên trán, anh tự hỏi, anh là đàn ông thì đi chuẩn bị đai kinh nguyệt cho vợ làm gì cơ chứ.
Sự thiên vị của mẹ anh đã đi quá xa rồi.
Lúc này đã là nửa đêm, mẹ Tống vẫn còn lo lắng hỏi: “Tinh Tinh có bị đau bụng không?"
"Dạ?"
Thực ra, anh cũng không biết rõ lắm, anh cũng không biết tới cái đó sẽ khiến người ta đau bụng. “Đau bụng thì phải uống nước gừng pha đường nâu. Ở nhà còn đường nâu đấy, để mẹ đi..."
Tống Văn Cảnh bèn đẩy mẹ mình vào ngủ: “Mẹ, để con lấy là được, muộn thế này rồi, làm sao có thể đánh thức mẹ lúc nửa đêm nửa hôm như vậy được.” Mẹ Tống thầm cảm thán con trai mình lớn thật rồi.
Sau khi Tống Văn Cảnh đưa đai kinh nguyệt cho vợ, anh nhẹ nhàng hỏi: “Vợ à, em có đau bụng không?" Diệp Mạn Tinh xoa xoa bụng, nói: “Chỉ một chút thôi. "
Bên ngoài lại truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Em làm xong rồi ra ngoài nhé, anh đợi em.” Diệp Mạn Tinh rên rỉ, cô vừa định bước ra ngoài thì nam chính ôm cô vào lòng, cô vừa gọi “anh ba” thì anh đã ấn chặt lên môi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-461.html.]
Giọng nói của người đàn ông từ đỉnh đầu truyền xuống: “Em nằm xuống trước đi, cơn đau sẽ chèn ép bụng dưới đấy.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên trán cô, Diệp Mạn Tinh không biết cô đã nằm đó bao lâu, nhưng không bao lâu sau thì vang lên một tiếng “tách”, đèn cũng được bật sáng: “Vợ ơi, nước đường nâu này."
Đã muộn thế này mà anh vẫn đun nước đường nâu sao?
Thực ra cô cũng có hơi đau thật, nhưng bây giờ không gian đã mở, cô chỉ cần mấy quả đào là sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay này lại khá mới mẻ.
Nam chính thật sự cho rằng cô rất yếu ớt, cần được bồi bổ.
“Anh ba, anh vừa ra ngoài để nấu cái này sao?"
Tống Văn Cảnh “ừm” một tiếng.
Anh ngồi trước giường, thấy vợ ngồi dậy định đón lấy cốc nước đường nâu, anh bèn cẩn thận đút cho vợ bằng chiếc thìa sứ trắng, đợi cô uống xong mới nằm xuống.
Diệp Mạn Tinh hưởng thụ sự quan tâm chu đáo của nam chính, trước khi đi ngủ, cô phát hiện nam chính vẫn dùng cái ôm quen thuộc ôm cô vào lòng, nghe nhịp tim mạnh mẽ của nam chính, cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài đã truyền đến tiếng gà gáy, một đám trẻ con kêu lên: “Oa, tuyết rơi rồi, tuyết rơi lớn quá".
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện hai đứa nhóc sinh đôi vẫn đang ngủ ngon lành. Chúng mới chưa đây hai tháng tuổi, mỗi ngày chỉ phải ăn và ngủ, dù thông minh đến mấy thì chúng vẫn còn là trẻ con.
Diệp Mạn Tinh cúi đầu hôn mỗi đứa một cái, cô mặc quần giữ ẩm trước, do dự một lúc, cô quyết định không mặc áo phao mà mặc chiếc áo khoác quân đội mà nam chính đã để lại, nó đang là mốt hiện nay.
Mặc quân phục dài đến mắt cá chân, Diệp Mạn Tinh mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài như được bao phủ bởi một lớp chăn dày màu trắng chói mắt, cây cối trong sân đều bị những bông tuyết dày đặc uốn cong.
Khoảng sân đêm qua vẫn có thể nhìn thấy cũng bị bao phủ bởi lớp tuyết dày đặc, có lẽ sâu đến bắp chân của người lớn.
Mấy đứa trẻ nhà chú ba Tống đều đi theo Đại Nha hoạt bát nhất, chúng chia thành hai phe và đang chơi trò ném bóng tuyết với nhau.
Trong sân ngập tràn tiếng nói cười vui nhộn của đám trẻ.
“A, thím ba dậy rồi, thím có muốn chơi ném tuyết cùng chúng cháu không ạ?” Mấy đứa con trai cũng gọi theo: “Chị dâu, thím ba."
Đây là mấy đứa nhóc nhà chú hai và chú ba, trong đó có những đứa nhóc bằng vai phải lứa với cô, chẳng hạn như con gái út nhà chú ba, tên Nhị Nữu.
Ngoài ra cũng có những đứa dưới vai vế cô như Đại Nha.
Đám nhóc này chỉ từ tám chín đến độ mười một mười hai tuổi, thế nhưng lại gọi một người lớn như cô đến chơi ném tuyết.