Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 454
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:42
Lượt xem: 99
Trong phòng, lời nói nối tiếp nhau: "Tinh Tinh, con nói thật à."
"Cô, tôi..." Trần Kiều Kiều chấn động đến nỗi há hốc mồm. Trái tim cô ta nổi tung ra, nội tâm như đang nổi gió, sợ tới mức sắp nổi điên. Cô ta mở to mắt run run hỏi: "Cô, tôi không biết thi cấp ba gì cả."
Diệp Mạn Tình nhìn cô ta chằm chằm bằng đôi mắt xinh đẹp: "Sao cô lại tìm đủ mọi cách để ngăn cản tôi đi thi?"
"Trước mặt thì muốn lấy anh ba Tống, sau lưng thì cô hãm hại tôi."
Mọi người nhìn cô, nhưng cô không giải thích quả nhiều: "Bây giờ cô nói nhiều như vậy, không phải là muốn ngăn cản tôi đi thi sao?"
"Vậy cuộc thi thế nào mới đáng giá để cô mạo hiểm vậy?"
Diệp Mạn Tinh lười phải quan tâm đến cô ta, cô qua đó bế một đứa bé lên, cô đá mắt bảo nam chính bế đứa còn lại.
Lúc rời đi, cô nhìn Trần Kiêu Kiêu nói: "Tôi có đắc tội cô à? Cô còn dùng hai con tôi để khơi mà mâu thuẫn gia đình tôi nữa.”
Cô nói chuyện rất nhẹ nhàng, trong giọng nói có cảm giác mềm mại, nhưng toàn bộ âm mưu của Trần Kiều Kiều đều bị phơi bày ra ngoài.
Mẹ Tống ngạc nhiên hỏi: "Kiều Kiều, cháu nghe thấy tin tức gì đặc biệt thật à, thế nên cháu cố ý đến đây để nói những lời này sao?"
Đó là tin tức đặc biệt gì? Nhưng cứ là ba chữ thi cấp ba, thì cũng đủ làm cho mọi người chấn động.
Sau đó, Trần Kiều Kiều hết sức tức giận, cô ta lại được nếm thử sự lợi hại của Diệp Mạn Tinh thêm lân nữa. Chỉ cần hai câu nói, cô đã treo cô ta lên bếp lửa.
Nếu cô ta không thừa nhận mục đích của mình là ngăn cản Diệp Mạn Tính đi thi, chỉ đơn giản vì lo cô sẽ không chăm lo tốt cho hai đứa trẻ, vậy tại sao câu nào cũng muốn ép Diệp Mạn Tinh ở nhà, lời nào cũng ngăn cản cô đi thi.
Bây giờ, thứ duy nhất cô ta có thể thừa nhận là cô ta một lòng suy nghĩ chp cô. Nhưng, chỉ một câu có liên quan đến thi cấp ba của Diệp Mạn Tình, bây giờ cô ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Cô ta nói cô ta không biết, tất cả đều là Diệp Mạn Tinh hãm hại cô ta.
Nhưng, tháng mười năm nay sẽ tổ chức lại kỳ thi đại học. Chuyện này là thật.
Đến khi ấy sẽ có người nói, không biết cô ta biết trước tin sẽ tổ chức lại kỳ thi cấp ba từ đâu, tâm tư xấu xa, vậy mà lại lập tức chạy đến cắt đứt tương lai của người ta, lòng dạ vô cùng ác độc? Cánh tay của Trần Kiều Kiều cứng đờ, cô ta đành phải ấp úng nói: "Thím ơi, con thật sự không biết thi cấp ba gì cả, con chỉ lo cho chị dâu thôi.
Mẹ Tống cũng không để tâm chuyện này, bà nói lại: "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, chỉ cần Tinh Tinh muốn, các thím sẽ không cản con bé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-454.html.]
Trần Kiều Kiều sững người.
Lúc này, cánh tay của Trần Kiêu Kiều bị túm chặt, có một giọng nói kích động vang lên: "Cháu nghe nói tin gì về kỳ thi cấp ba thật sao?"
DTV
Mẹ Diệp tóm rất chặt, Trần Kiều Kiệu bị bà tóm đến nỗi chảy nước mắt, cô ta khóc kêu: "Anh ba Tống."
"Trần Kiều Kiều, cô phải cảm ơn vì tôi không đánh con gái.”
Giọng người đàn ông rất lạnh lùng: "Tôi và cô không thân không quen, nhưng cô vẫn luôn tham gia vào chuyện nhà của tôi, sau này tôi chỉ có thể xem cô như gián điệp để báo cáo."
"Gián, gián điệp."
Trần Kiều Kiều sợ hãi đến nỗi chảy cả nước mắt: "Anh ba, tuy em có ý đồ của mình, nhưng em thật sự mong chị dâu ở nhà chăm sóc cho anh và con thật tốt, tại sao anh lại nói lòng tốt của em như vậy."
"Vợ của tôi, tôi hiểu hơn cô." Anh ngập ngừng, bước chân cũng dừng lại: "Nếu lúc đâu, cái giá khi cứu cô là cô sẽ phá hoại gia đình tôi hết lần này đến lần khác, vậy thì tôi sẽ không nhúng tay vào."
"Anh, anh ba." Trần Kiêu Kiêu khóc thật, cô ta đang hối hận, nước mắt cô ta tuôn rơi, trái tim đau đến nỗi không thể nào thở được.
Đôi mắt đen kịt của Tống Văn Cảnh, đen như mực. Anh không nói quá nhiều, nói xong thì bế chị gái trong cặp sinh đôi đi ngang qua cô ta.
Đến trước mặt mẹ Diệp thì dừng lại, anh nói: "Mẹ, mẹ tha cho cô ta trước, nghỉ ngơi một lát đi mẹ."
Nghe vậy, cuối cùng mẹ Diệp cũng tỉnh táo lại nhìn con rể. Mẹ Diệp phát hiện cảm xúc của mình quá đỗi kích động, bà ấy buông lỏng tay ra, sau cùng còn nhếch mép nói một câu:
"Tôi không quan tâm cô có ân oán gì với Tinh Tinh, nhưng nếu cô muốn ngăn cản nó thi cử, tôi sẽ xử cô."
Mẹ Diệp siết tay cô ta rất chặt, cô ta đau đớn a lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu, mẹ Trần ở một bên khác trong phòng la lên.
Thấy con mình bị người ta giữ lại, bà ấy nhào lên muốn đánh mẹ Diệp.
Tống Văn Cảnh đứng yên tại chỗ, lập tức tách hai người ra. Tất nhiên anh phải bảo vệ mẹ vợ của mình, anh nhìn mẹ Trân và nói: "Thím Trần, năm mới, không thể đánh nhau.”