Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 439
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:22:58
Lượt xem: 84
Hiện tại đã qua hai ba, hai tư tháng Chạp, quay đi quay lại là đến tết rồi.
Diệp Mạn Tinh không bận gì cả:
"Anh ba hình như vẫn chưa có lịch nghỉ, hay là chúng ta về trước?"
Cô thật sự cảm thấy thương mẹ chồng, bà ấy đã phải xa nhà mấy tháng liền, mẹ chồng và cha chồng chưa từng xa nhau lâu vậy, mà nay vì cặp song sinh mà phải chia xa.
Bây giờ cha chồng đã thăng chức, tuy ở nhà có nhiều người thân nhưng sao bằng con ruột? Thời khắc này, ông ấy chắc chắn là muốn có vợ con bên cạnh.
Cảm xúc của mẹ Tống đang hết sức rối bời, nghe con dâu ủng hộ mình thì mừng lắm.
Bà ấy cũng xúc động: Không phải bà ấy thiên vị con dâu đâu nha, nhìn con dâu mà xem, hiểu chuyện đáng yêu, đúng là làm người ta thích.
Không nghi ngờ gì cả, lập tức đồng ý về quê ăn tết. Bà ấy và con dâu cùng nhau chuẩn bị đồ đạc để trở về quê.
Tống Văn Cảnh cuối cùng cũng được nghỉ lễ, ở dưới quê nhận được điện thoại báo họ sẽ về quê ăn tết, cả nhà họ Tống đều vui mừng khôn xiết.
Mọi người đều tò mò về cặp song sinh, đang chờ họ về quê để xem sự việc lạ kỳ này. Cùng lúc đó, Cục Đường sắt cũng đang trong kỳ nghỉ.
DTV
Biết em gái sắp về ăn Tết nên anh hai Diệp rất vui mừng. Hoàn thành xong công việc một ngày, anh ấy vội vàng chuẩn bị quay lại thu dọn đồ đạc về nhà.
Không ngờ khi đến cửa ký túc xá thì có một bàn tay vỗ lên vai anh, người đến không phải Tống Tiến của cục Đường sắt thì là ai?
"Này, anh hai Diệp, người có vết bớt hình trái tim mà anh bảo lần trước anh gặp là ai vậy? Anh xác định chưa? Có thật không?"
Giờ này trời đã nhá nhem tối, nhưng anh hai Diệp vẫn muốn chạy về, nên anh thật sự không muốn nói chuyện.
Nghe vậy anh ấy bảo:
"Có thì có, nhưng không rõ lắm."
Bây giờ anh ấy không quan tâm đến chuyện này cho lắm, Nhưng nhớ đến vết bớt, cháu gái và cháu trai của anh ấy đều có một vết hình trái tim, chuyện này cũng lạ thật.
Nghe vậy anh ấy hỏi:
"Tất cả thành viên trong nhà họ Tống các cậu đều có vết bớt này à?"
Tống Tiến gật đầu như giã tỏi:
"Tất nhiên rồi."
Tống Tiến nổi lòng tò mò:
"Rốt cuộc là thế nào vậy? Hay em theo anh về nhà xem thử nhé?"
Anh hai Diệp nghe mà cạn cả lời: "...?”
"Muốn dẫn thì cũng phải dẫn con gái về, ai lại dẫn đồng chí nam về nhà chứ. Nếu không, mẹ tôi sẽ nghi ngờ tôi bị bệnh ở chỗ nào mất?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-439.html.]
Anh ấy đẩy Tống Tiến ra, bảo cậu mau mau về nhà, không đến mấy ngày nữa là Tết rồi.
Cậu thật sự không có cách nào để phản bác lý do này. Nên Tống Tiến chọn phương án thứ hai:
"Vậy anh có ảnh chụp không?"
"Hoặc là, à không đúng, có phải anh quen người này không?"
Chắc chắn là quen, có em rể của anh ấy, cả cháu trai và cháu gái nữa. Tống Tiến thấy anh ấy không nói gì thì bắt đầu phát huy trình xã giao đỉnh chóp của mình, cậu cười hì hì nói:
"Chuyện đó, anh hai à, anh xem anh biết là ai thì chụp hình đi. Nếu thành công, sau này em sẽ giành vé tàu giường nằm cho anh."
Nhìn cách xưng hô này mà xem, từ anh hai Diệp đã biến thành anh hai rồi, đúng thật là chẳng có chút mắc cỡ nào.
Anh hai Diệp là tài xế vận chuyển hàng hóa, nên vé giường nằm không hấp dẫn anh ấy lắm.
Thấy anh ấy không nói chuyện, Tống Tiến lập tức bảo:
"Vậy lấy cho em gái anh thì sao? Chỉ cần có em ở đây, em sẽ giành vé giường nằm cho em gái anh, anh thấy thế nào?"
Ö?
Anh hai Diệp cảm thấy sức hấp đã dẫn nhiều hơn đôi chút:
"Chụp riêng thì không được, để tôi xem thử tôi có thấy lấy ảnh chụp gia đình cho cậu được không."
Anh hai Diệp không chắc mình sẽ lấy được ảnh của em rể, nhưng anh ấy có thể chụp một tấm ảnh cả gia đình.
"Vậy thì hay quá, sau này anh, à nếu em gái anh lên tàu ở trạm thành phố, em sẽ lấy vé giường nằm cho cô ấy được không."
Bên ngoài có người gọi Tống Tiến, cậu vừa chạy đi vừa bảo anh hai Diệp đừng quên chụp ảnh.
Lần này, sau khi Tống Viến quay về. Chú năm của Tống Tiến, ông là trưởng thuộc chi của cậu. Nghe vậy, ông ấy rất ngạc nhiên:
"Cháu nói thật chứ?"
Lúc này, tay ông ấy vẫn đang run run:
"Cháu xác định trước đi, nếu là thật thì chuyện rất quan trọng với chúng ta, không chừng chúng ta vẫn còn hy vọng về thành phố Bắc Kinh."
"Dạ."
Tống Tiến hỏi:
"Chú năm, chuyện này mà điều tra ra, có cần nói với bên Bắc Kinh một câu không?"
Vốn dĩ Tống Tiến nghĩ chuyện này phải làm càng sớm càng tốt, nhưng cậu lại nghe thấy chú năm nói:
"Chuyện này không vội được, phải thăm dò bên phía nhà chính trước, hình như chú cũng không nghe nói ai có con riêng bên ngoài cả?"
"Nghe ngóng trước rồi nói sau, nhưng cháu đừng quên, mấy năm nay nhà họ Tống mới nhận một người làm cháu gái thôi. Cô hai Tống không thích chuyện nhận người thân lắm đâu."