Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:22:46
Lượt xem: 80
Hoa đào tỉnh cũng cần phải ra ngoài lăn xả kiếm tiền mà. Bây giờ cô có hơn 4000 gói tã giấy không thấm, chắc là đủ để sử dụng cho hơn 200 ngày, chỉ có thể cầm cự nhiêu đó ngày thôi.
Còn nếu cô mở một nhà máy thì sao? Mở một nhà máy sản xuất tã giấy không thấm ở Hồng Kông, hoặc nhà máy gia công tã giấy không thấm, cô không để dùng một mình thì sao?
Cô không thể kinh doanh trong nước, vậy thì cô có thể làm kinh doanh ở Hồng Kông đầu tiên. Ngẫm lại, Đại Lục sắp sửa cải cách mở cửa, chờ khi tã giấy không thấm của cô có chút danh tiếng, đến lúc đó có thể mở nhà máy ở Đại Lục, khi đó, trên dưới Đại Lục có bao nhiêu người cần dùng tã giấy không thấm?
Tã giấy không thấm thật sự rất tiện.
Tìm Tân Lâm, mở xưởng làm tã giấy không thấm thì sao?
Vừa mới nảy ra ý định này, cô bèn đi hỏi ngay, cô cho rằng Tân Lâm sẽ từ chối mình, nhưng lại không ngờ anh ta ngồi xuống, nghiêm túc nhận lấy cái tã giấy rồi cẩn thận lắng nghe nhu cầu cô nói.
Anh ta khẽ mím môi:
"Cô định đầu tư bao nhiêu vốn để mở nhà máy này?"
DTV
Diệp Mạn Tinh nghĩ đi nghĩ lại, mở một nhà máy, bây giờ gia đình nhà giàu mới nổi cũng rất nhiều tiền, nhưng trên người cô cũng không có bao nhiêu tiền, vậy đầu tư trước 5 vạn?
Cô còn chưa kịp nói, đã nghe Tân Lâm lên tiếng:
"Giá đất ở Hồng Kông tương đối đắt đỏ, nếu cô muốn đầu tư mở nhà máy, ít nhất phải cần 200 vạn.”
Vẻ mặt Diệp Mạn Tinh hoảng hốt. Sau đó, cô muốn gục ngã. Và rồi, cô nghe giọng nói lạnh như băng truyền đến:
"Nếu cô muốn có tiền, cô có thể đầu tư 50 vạn, tôi sẽ đầu tư cho cô 250 hoặc 300 vạn để thử mở một nhà máy nhỏ."
Sau đó Diệp Mạn Tinh ngã ngồi ngồi trên ghế, cô gục ngã thật sự. Ý của Tân Lâm là anh ta tùy ý ném hai triệu rưỡi vào, cô tự đầu tư 50 vạn, sau đó bọn cô mở một nhà máy nhỏ để chơi đùa.
Kết quả là, đánh vào mặt, cô còn không có nổi 5 vạn nhân dân tệ thì lấy đâu ra 50 vạn. Sau đó không biết vì sao, Diệp Mạn Tinh phát hiện cái con người lạnh lùng này hình như đang cười.
Tân Lâm không nói, khi hợp tác mở nhà máy, trong tay anh ta cũng chưa từng có dự án dưới 500 vạn, đối phương muốn đầu tư thì ít nhất phải bỏ ra 100 vạn, anh ta cũng biết tình hình Đại Lục, mới nói ít đi một nửa.
Nhưng đây vẫn là giá trên trời. Tân Lâm đang cho rằng cô muốn từ bỏ. Diệp Mạn Tình lấy ra không ít hoa quả từ trong túi, có cam, táo, quýt, lê, còn có cả nho, đem hết ra:
"Làm kinh doanh trái cây trước?"
"Như vậy, anh nếm thử một chút, mở cửa hàng trái cây cao cấp, anh xem có thị trường nào không?"
Diệp Mạn Tinh làm ăn nhỏ nhưng cũng biết, một khi loại trái cây cao cấp này tiến vào thị trường, sẽ không ai có thể từ chối được, đây là sản phẩm trong không gian của cô, thời gian trong không gian của cô gấp mười lân bên ngoài, một năm cô có thể thu hoạch rất nhiều vụ.
Khoản đầu tư đầu tiên phải 500 1000 vạn, thật sự là lần đầu tiên Diệp Mạn Tinh thiếu thốn như vậy. Cô không có ý định kinh doanh để chiếm hời của người khác.
Tân Lâm vô cùng bất ngờ, cô đi đâu cũng có thể mang theo hoa quả bên người, nghe vậy thì ngước mắt nhìn cô, bỏ 100 vạn làm vốn buôn bán trái cây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-431.html.]
Nó ngon như thế nào?
Diệp Mạn Tinh khuyến khích anh ta:
"Anh nếm thử đi.”
Tân Lâm nếm thử một cái, nâng đôi mắt phượng nhìn cô, thật lâu không nói một lời.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa, bên ngoài vang lên giọng nói trẻ trung lịch sự của cậu Giang:
"Anh ơi, anh nghỉ rồi, đi chưa?"
Tân Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, nói với bên ngoài một tiếng:
"Vào đi.”
Cậu Giang đi giày da màu đen vào, tiếng vang trên nền đất rất to.Cậu Giang vừa đi vào đã nhìn thấy hoa quả trên bàn trong phòng, thơm ngon mọng nước giống như gái còn son.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm:
"Anh, em có thể ăn một cái không?"
Tân Lâm không nói gì, Diệp Mạn Tinh nói trước:
"Anh nếm thử chút đi."
Cậu Giang cầm một quả táo đỏ lên ăn, nhấp một tiếng, một mùi vị chua chua ngọt ngọt nháy mắt bao trùm cả đầu lưỡi anh ta, Cậu Giang ngây ngẩn cả người:
"Trời ơi, lấy đâu ra mấy trái này, sao lại ngon thế chứ.”
"Chao ôi, tôi còn muốn ăn nữa."
Diệp Mạn Tinh không ngăn cản anh ta, sau đó trơ mắt nhìn cậu Giang ăn một hơi hết bảy tám trái, sắp no căng bụng rồi mà vẫn còn muốn ăn.
Tốt lắm.
Cậu Giang có thân phận gì, đều có thể thích ăn như thế, vậy nếu như là những đại gia khác thì sao? Vâng, trái cây này chỉ có thể đi đến thị trường cao cấp.
"Trái cây này rất ngon, em muốn mua một chút, anh, anh mua ở đâu thế?"
Tân Lâm chỉ chỉ Diệp Mạn Tinh.
Sau đó, cậu Giang vừa nhìn thấy Diệp Mạn Tinh, đã cảm thấy tim co rút, vừa đau vừa nhịn không được bị cô hấp dẫn, quả thực là có độc.