Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 430
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:22:44
Lượt xem: 79
Nếu đi vệ sinh thì chắc chắn phải giặt dẫn đến lượng công việc của cặp song sinh sẽ rất nhiều.
Mỗi ngày thấy mẹ chồng giặt giũ như vậy thì cô cũng đau lòng bà ấy, bèn trao đổi để mẹ chồng chăm cặp song sinh, Diệp Mạn Tinh đi giặt.
Giặt một hồi, ôi chao, đôi tay lập tức trắng nõn lạnh đến đỏ bừng, mẹ Tống nhìn thấy mà đau lòng:
"Ai da, con ngồi xuống, đừng giặt nữa, để mẹ giặt cho."
"Để mẹ lấy thêm ít tã cho con, sau này con cứ chất đống ở đó, để Văn Cảnh về giặt."
Mẹ Tống thật sự có năng lực, cũng thương con dâu thật lòng. Lúc này Diệp Mạn Tỉnh cũng muốn có một cái máy giặt. Nhưng trớ trêu thay, trong không gian của cô không có thứ này, trước kia cô đều mặc đồ ngủ lụa.
Đa số quần áo của cô đều có người phụ trách riêng, hoặc là đưa đi giặt khô, cô không ngờ có một ngày mình lại phải chăm sóc trẻ con?
Vì vậy, tã giấy không thấm lại có vẻ vô cùng quan trọng. Hôm nay là Tết Ông Công Ông Táo, Diệp Mạn Tinh để cặp song sinh ở nhà, cô đến bệnh viện quân đội kiểm tra vết thương mổ lấy thai, tiện thể kiểm tra xem tình hình khôi phục sức khỏe.
Bởi vì lôi kiếp, thân thể cô bị rèn luyện qua, nhất định là khôi phục không ít.
Cô bịch tã giấy không thấm, một mình đi tìm Tân Lâm. Lúc cô đến, thân thể Tân Lâm đã khôi phục tốt, cũng cố ý chờ ở bệnh viện quân đội để từ biệt cô, tiện thể hỏi thăm một chút, có muốn đón cha cô đến Hồng Kông điều trị hay không.
Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, mọi người cũng phải nghỉ ngơi thôi. Diệp Mạn Tinh kiểm tra xong, Tân Lâm nhìn báo cáo, đọc sơ qua, cuối cùng nói:
"Đã khôi phục kha khá rồi. Khí huyết lưu thông, có thể ăn nhiều.”
Diệp Mạn Tinh gật gật đầu, sau đó nghiêm túc cảm ơn anh ta:
"Chuyện lôi kiếp hôm đó, cám ơn anh."
Tân Lâm vẫn đây vẻ lạnh lẽo như băng tuyết, anh ta đẩy gọng kính vàng, giọng nói cũng giống như sương mù xa xôi, có thêm một chút cảm giác xa cách:
"Không cần cảm ơn, tôi đón cha cô đến Hồng Kông để điều trị chân xong, duyên nợ giữa tôi và cô sẽ chấm dứt."
Được rồi, anh không muốn quan hệ với cô sao? Nếu Hoa Đào Tinh muốn một người yêu thích, tất nhiên có rất nhiều cách, nhưng cô cũng không cần.
Sau khi tu vi tăng lên, bây giờ chỉ cần cô cười một cái thôi đã có rất ít người có thể chống cự. Nhưng Tân Lâm lại có thể, cô rất thưởng thức đối phương, hơn nữa cũng không có ý định phá vỡ tình huống này.
Cô lấy tã giấy không thấm ra đưa cho anh ta, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-430.html.]
"Các anh có thể mua được loại tã giấy không thấm này không?"
Tập đoàn Tân Thị ở Hồng Kông, cô nhớ trong bài báo nói có liên quan đến tài chính, khách sạn, bất động sản, giao thông vận tải, đồ trang sức và các ngành công nghiệp khác của các tập đoàn lớn, rất giàu có.
Bạn nghĩ thử xem, thời đại này, nhà nào có một vạn tệ cũng đã thuộc dạng giàu nhất nhì cả huyện, dù sao bây giờ vẫn là dùng đơn vị mao tiền, nên giá trị của đồng tệ rất lớn.
Nhưng tập đoàn Tân Thị ở Hồng Kông đã lấy hàng trăm triệu làm đơn vị tiền tệ, là một trong những gia tộc giàu có hàng đầu ở Hồng Kông.
Bỗng nhiên Diệp Mạn Tinh hiểu vì sao cậu Giang lại thối tha như vậy. Nhà họ Tân giàu có như thế, thì cô gái được gả vào nhà đó hẳn là cũng không kém.
Tân Lâm nhận lấy tã giấy không thấm, anh ta còn ngơ ngác hơn cả cô:
"Đây là cái gì?"
Diệp Mạn Tinh giải thích tã giấy không thấm này là cái gì, dùng như thế nào, cùng với tiềm ẩn một nhu cầu rất lớn, hơn nữa nếu có thì mua mang tới cho cô một ít.
Thời đại này, người trong nước đều muốn vượt qua biên, công tác quản lý vẫn còn tương đối nghiêm khắc, nhất định phải có thư giới thiệu, còn có mục đích đi tất cả mọi thứ đều rõ ràng mới được đi.
Ngược lại, Tân Lâm là người có trình độ chuyên môn ở bệnh viện trong nước, qua lại Hồng Kông và Đại Lục dễ dàng hơn cô rất nhiều.
Còn có một vấn đề nữa, bây giờ Đại Lục không cho phép làm ăn tư nhân, nhưng Hồng Kông bên kia tiểu thương ở khắp mọi nơi, tư nhân cũng có thể làm ăn.
Nói đi nói lại thì chắc là sẽ có người bán tã giấy không thấm.
Kết quả.
DTV
Tân Lâm nhìn một chút:
"Cái này được chế tác tinh xảo, cũng tiện dụng, bên Hông Kông cũng có loại tã giống thế này, nhưng không có loại chứa nước tiểu mấy tiếng đồng hồ không ướt như thế."
"Tôi có thể đi xem thử cho cô một chút."
Ầm Ầm Ầm.
Diệp Mạn Tinh nghe như sấm nổ bên tai, vậy mà lại không có, Hông Kông không có? Bây giờ Diệp Mạn Tinh cần tã giấy không thấm biết bao nhiêu thì cô có bấy nhiêu nhu cầu kiếm tiền. Ngẫm lại mỗi lần cô mua đồ, là lại mất rất nhiều ngọc linh thạch.
Một trận lôi kiếp đã đập tan giấc mơ trở nên giàu có khá giả của cô. Cũng không phải cô qua được trận lôi kiếp này rồi thì sẽ không gặp nữa, cho nên, cô cần tiền.