Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:48
Lượt xem: 78
Nhưng mà, điều này thật sự vô cùng gần với câu trả lời. Cô vừa nói dứt lời thì cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, ngẩng đầu lên một cái, đã nhận thấy một đôi mắt như ưng như sói đang từng chút một nhìn thẳng vào mình.
“Vợ ơi.”
Một giọng nói hơi khàn vang lên. Tống Văn Cảnh đưa tay nắm chặt bàn tay vợ mình và đặt lên chiếc bàn đang chứa đây đồ chơi, sau đó hôn cô một lúc, nụ hôn bất ngờ mang theo sức lực mạnh mẽ. Mấy tháng nay, anh thực sự rất muốn, rất muốn cô.
Diệp Mạn Tinh đẩy người đàn ông ra, chỉ chốc lát đã cảm nhận được, bộ phận kiêu hãnh trên cơ thể đang từ phía sau tiến lại gần kia dường như có chút phản ứng. Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp.
Quả nhiên.
Độp độp một tiếng.
Bên ngoài có người gõ cửa:
“Trung đoàn trưởng Tống, Tinh Tinh, tới giờ cơm trưa rồi, hai người xong chưa?"
Tiếng gọi này đã lập tức đánh thức hai người, đôi môi đỏ thắm của Diệp Mạn Tinh đã sưng tấy vô cùng. Đôi mắt sâu thẳm đó của nam chính dường như cũng nhuốm một màu ửng hồng, khuất sâu trong đó còn chứa chút dục vọng vụn vỡ.
Diệp Mạn Tinh đá anh một cái rồi chạy ra ngoài.Sau đó, trong căn phòng vang lên tiếng cười:
“Vợ ơi, tối nay nhé."
Người đàn ông này thực sự giống như một con sói đói, cô bèn vờ như không nghe thấy. Cô vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy Mạnh Cầm đang bế bé gái của cặp sinh đôi ngồi một bên, bên cạnh là Dư Điềm bình thường vẫn luôn rụt rè đang bế bé trai.
Hai người nhìn thấy cô thì đều trừng to đôi mắt với vẻ tò mò:
“Cô giáo Diệp, đã đếm xong quà cho bọn nhỏ chưa? Miệng của cô trông sưng quá vậy, bị cắn sao?"
Diệp Mạn Tinh đỏ bừng mặt. Vợ của đoàn trưởng từ bên ngoài bưng thức ăn đi vào, nghe vậy thì cười ha ha một tiếng trêu ghẹo:
“Bị cắn đó.”
Lúc đầu cô ấy còn định trêu ghẹo vài ba câu, bỗng nhiên trung đoàn phó Tống cao lớn và mạnh mẽ bước ra khỏi phòng chứa đồ, vợ của đoàn trưởng không dám trêu ghẹo nữa.
Đây là một người hay sinh sự, nếu thật sự làm cho cô vợ nhỏ của anh khóc, ai biết được người này có thể làm điều gì chứ. Phòng bếp lại truyền tới tiếng kêu bưng thức ăn của mẹ chồng, Diệp Mạn Tình vừa định nói đi vào giúp đỡ thì bé gái đã được đẩy vào trong lòng ngực.
Người em trai vừa nhìn thấy mẹ ruột của mình thì lại bắt đầu há to miệng khóc. Tống Văn Cảnh chủ động bước tới bế con trai qua, nói với mấy người chị dâu:
“Vất vả cho các chị rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-413.html.]
Vợ đoàn trưởng nở nụ cười nói:
“Vất vả gì đâu? Ở đây còn có đồ ăn ngon nữa chứ.”
Chỉ là khi nhìn thấy chiếc phong bì màu đỏ trong tay Diệp Mạn Tinh đang được một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại như búp sen nắm chặt chơi, cô ấy tỏ ra khá ngạc nhiên:
“Tay chân của Vân Cảnh nhanh thật đấy nha, việc xã giao qua lại này tương lai sẽ giao cho vợ đảm đương sao?"
DTV
Chứ sao mà chỉ mới nhận được tiền mừng đã vội đem đưa cho vợ chứ?
Mấy người chị dâu đêu thấy ghen tị đỏ mắt:
“Toàn bộ tiền mừng đều đưa cho vợ luôn à? Mấy việc xã giao qua lại này sẽ hơi phiền phức một chút, nhưng phụ nữ cũng nên quản lý, để tránh cho đàn ông tiêu tiền phung phí khắp nơi. Rồi gửi trả lại thì càng phiền toái hơn.”
Mấy người chị dâu đều cảm thấy trung đoàn trưởng Tống rất thương vợ mình, có người còn sợ Diệp Mạn Tinh nhỏ tuổi không hiểu rõ những chuyện này, bèn nhắc nhở cô phải cất kỹ sổ sách.
Diệp Mạn Tình nghe thấy thế thì trên mặt xuất hiện biểu cảm kì lạ: ?
Diệp Mạn Tình: Cô có thể nói ra không, vừa rồi nam chính còn nói, mấy chuyện xã giao đều do anh quản lý, cô chỉ cần nhận tiền mừng thôi là được mà?
Cô luôn cảm thấy nếu nói câu này ra, e là mấy người chị dâu đều sẽ hợp nhau tấn công cô. Nói sao đi nữa thì cô cũng là một bông hoa đào thành tinh lương thiện, vẫn không muốn để mấy người chị dâu ước ao ghen tị với cô.
Lúc ra cửa, Diệp Mạn Tinh lén lút dùng cùi chỏ huých vào người nam chính, cô rất nghi ngờ nam chính đã cố ý bảo cô xuống dưới, sau đó để mấy người chị dâu nói ra câu kia?
Nhưng cô cảm thấy theo như tính cách của nam chính thì đây lại không giống như chuyện mà anh sẽ làm.
“Cảm ơn anh ba."
Tay cô bỗng nhiên bị người đàn ông cầm lấy:
“Vợ vui thì tốt rồi.”
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện biên giới, hai tên vệ sĩ trung niên bước đến, vừa vào phòng bệnh đã lễ phép nói:
“Thưa cô hai.”
Cô hai Tống với tâm trạng chán ngán đang mân mê số ngọc tìm được trong tay, chất lượng của chúng đều không làm người ta hài lòng. Cô ấy bị thương nghiêm trọng, trên mặt và phía sau lưng đều đau, khi nghe thấy giọng nói của vệ sĩ thì bèn hỏi:
“Đã đưa quà đến chưa?"
“Chúng tôi đã đưa đến ạ, bao gồm tiền và khóa trường thọ bằng vàng, cả phong bì tiền mừng cũng đưa rồi."