Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:47:09
Lượt xem: 108
Vào những ngày tháng hạnh phúc này, đơn vị đồn trú ở biên cảnh lại có tuyết rơi, rơi vào ngày đông chí, Diệp Mạn Tinh chơi đắp người tuyết cùng với mọi người.
Lúc đứng dậy, Diệp Mạn Tinh chỉ cảm thấy bụng nhói lên.
Bỗng nhiên có một chị dâu la lên: "Trời, cô Diệp vỡ nước ối, sắp sinh rồi đó."
Sau đó, mẹ chồng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bà ấy gọi người tới đưa Diệp Mạn Tỉnh lên xe Jeep, họ vội vàng chở cô đến khoa sản bệnh viện quân đội.
Bác sĩ phụ trách là trưởng khoa Tân cố tình đến vì cô.
Nhưng lúc đưa cô đi sinh, Tân Lâm lại đổi sang một chuyên gia nữ để hộ sinh, còn mình thì canh giữ ở bên ngoài. Anh ta lấy từng điếu thuốc ra, nhưng không châm điếu nào.
Ở biên cảnh, một chiếc xe đang chạy nhanh bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, Tống Văn Cảnh vội la lên: "Nhảy ra."
Mở cửa xe, lúc đẩy Cố Nguyên ra để nhảy xuống, Tống Văn Cảnh phát hiện có một cơ thể đang nhào tới, m.á.u b.ắ.n ra, bên tai có một âm thanh vang lên: "Anh không sao chứ?"
Tống Văn Cảnh cau mày, nhìn chiếc xe vừa va chạm đằng trước rồi lại nhìn cô gái dính đây m.á.u hiến tặng khắp trên lưng và mặt vừa bổ nào sang bên cạnh, anh không hiểu tại sao cô ta lại đ.â.m vào anh.
Anh nhìn tấm chắn xe hơi bị đ.â.m vỡ phía sau lưng cô ta, Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy eo mình đau hơn.
Cô Nguyên bụm cái đâu vẫn còn chảy máu, vội vàng chạy lại: "Anh ba Tống, cậu về trước đi, ở đây giao cho tôi."
Tống Văn Cảnh đẩy cô gái bên cạnh qua đó, bàn giao cho Cố Nguyên: "Tôi đi bắt người, cậu đưa cô ấy đến bệnh viện trước."
Cố Nguyên nhìn thấy phần eo phía sau lưng anh nhuốm m.á.u thì cuống cuồng: "Cơ thể anh còn ổn không?"
Tống Văn Cảnh không quan tâm anh ấy, mới chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt.
Cố Nguyên gọi với theo phía sau: "Anh ba Tống, chị dâu chuyển dạ."
Thân hình cao to với đôi chân dài khựng lại, anh vứt xe rồi chạy về phía gián điệp bỏ trống. Gân như lập tức chỉ có giọng nói khàn khàn vọng ra từ trong bụi cây phủ tuyết trắng: "Buổi tối tôi sẽ chạy về, cậu chuẩn bị xe giúp tôi nhé."
Trong bệnh viện, Diệp Mạn Tinh chuyển dạ vào buổi chiều, kết quả là đến đêm vẫn chưa có tin gì. Tân Lâm luôn đợi ở bên ngoài, những mãi mà vẫn chưa có tin tức.
Sau đó anh ta vào thẳng phòng làm việc để đợi.
Đôi giày da của cậu Giang bước cộp cộp trên mặt đất, Tân Lâm không hút thuốc nhưng anh ta lại vứt hết tàn thuốc xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-397.html.]
"Anh, anh ruột của em à, anh đến không chỉ vì chuyện này đây chứ, dạo này anh đang làm gì ở ngoài vậy?"
DTV
Anh ta thật sự cạn lời.
Anh trai đào hoa lạnh lùng của cậu Giang, quả thật là câu đố không thể giải của anh ta. Chẳng phải anh trai đã được điều đến bệnh viện quân đội biên cảnh rồi sao.
Bây giờ lại ở bên ngoài không làm gì.
Tân Lâm nhìn cậu Giang, không trả lời. Nhìn dáng vẻ của anh ta, cậu Giang có một suy đoán, không phải chứ?
Bỗng nhiên cậu Giang chống tay lên bàn rồi cúi người nhìn anh trai mình: "Anh trai của em à, nghe kể anh cố tình bảo bác sĩ khác đi hộ sinh, còn mình thì lại không đi, không phải vì muốn tránh nghi ngờ đó chứ?"
Anh ta tưởng anh trai đào hoa lạnh lùng của mình sẽ không trả lời.
Ai ngờ chẳng bao lâu sau, anh ta nghe thấy anh mình trả lời: "Ừm." Cậu Giang nghe vậy thì ngã ngửa.
Cậu Giang: "Anh, nếu cô ấy gặp nguy hiểm thật mà anh ở bên ngoài thì có tác dụng gì? Vả lại anh là bác sĩ nam, lúc phẫu thuật cho người khác, em cũng đâu thấy anh quan tâm đến việc này."
"Kết quả là anh bây giờ, chồng người ta không có ở đây, một mình anh là nhân vật chính, anh sợ gì chứ."
Anh ta gõ ngón tay, có một giọng nói lạnh lùng mờ mịt vang lên: "Có bác sĩ ở trong đó, cứ để cô ấy sinh, theo các chỉ số của cô ấy, cũng không phải không sinh thường được. Lúc nói chuyện Tân Lâm lại nhìn chiếc đồng hồ có giá trị liên thành trên cổ tay mình, anh ta ước lượng thời gian, không hành động.
Qua thêm một khoảng thời gian, màn đêm bên ngoài ngày càng tối.
Cậu Giang không kiềm được nữa nên đi loanh quanh ngoài phòng sinh, cuối cùng anh ta chạy vào phòng làm việc, vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh, anh nói xem, có phải hơi bất thường không, sao chẳng có động tĩnh gì vậy?"
Đôi mắt không cảm xúc của Tân Lâm co lại.
"Anh có dặn dò cho bác sĩ đi vào đó, nếu có bất thường sẽ gọi anh."
Cậu Giang thật sự cạn lời, anh ta nguýt mắt: "Anh, anh đừng để ý gì cả, cô ấy cũng như phụ nữ mang thai bình thường, anh quan tâm chuyện gì chứ? Anh xem người ta vào đó lâu như vậy, đợi đến khi xảy ra chuyện thật thì những chuyện trước đây anh làm chẳng phải sẽ tốn công vô ích à?"
Vừa nói câu này ra.
Khí lạnh trong phòng đã tản đi, bóng dáng đó lập tức biết mất ngay trước mặt.
Cậu Giang thật sự muốn cắn đứt lưỡi của mình.