Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:46:58
Lượt xem: 84
"Anh ba, anh về rồi à?"
Đêm khuya khoắt, bóng người bỗng nhiên xuất hiện, nếu như không phải ở trong khu nhà ở xã hội của quân đội thì đã hù c.h.ế.t người. Cũng may cảm giác tồn tại của Tống Văn Cảnh rất mạnh.
Anh ôm chằm vợ hôn thì hôn, nhưng trong miệng vẫn luôn gọi vợ ơi.
Chỉ là lắc lư trước người, điều này vẫn làm cho người ta vô cùng khó chịu.
Diệp Mạn Tinh lấy chân cọ anh: “Anh ba, khó chịu."
“Vợ ơi."
Hai tay Tống Văn Cảnh chống bên giường, giọng nói khàn khàn: "Anh về rồi.”
Lúc nói chuyện, anh cúi đầu nghiền nát trên cánh môi nhớ mong nhiều ngày kia. Có lẽ là người phụ nữ cũng không ngờ rằng anh lại tấn công, hàm răng không khít chặt nên người đàn ông có thể dễ dàng xâm nhập vào cô chỉ trong một đòn.
Thậm chí người đàn ông còn men theo đầu lưỡi của cô, tuần tra lãnh địa mà anh ta đã mong nhớ rất nhiều, nhất thời không để cô đi.
Diệp Mạn Tinh bị hôn mạnh đến mức cô khó thở, miệng cô bị bịt kín, nhưng tay còn lại của anh cũng đang chăm sóc những bộ phận khác trên cơ thể cô, khiến cô thở gấp hơn.
"Anh ba."
Cô là hoa đào tinh, cơ thể vốn là mẫn cảm, bị trêu chọc càng khiến cô khó chịu hơn.
Nhưng chính người đàn ông đó đã buông cô ra vào giây phút cuối cùng, cúi đầu xuống thêm một chút. Cuối cùng dừng lại trên cổ cô, hít thở vài hơi rồi ôm chặt cô không nhúc nhích.
Thật lâu sau, người đàn ông mới buông cô ra, xoay người nằm xuống bên cạnh, mới thở ra một hơi thật dài: "Sợ anh à?"
Diệp Mạn Tinh trừng anh: "Anh nói xem?"
Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy một tiếng cười: "Lỗi của anh."
Một đôi bàn tay to vươn ra, ôm cô vào lòng người đàn ông, sau đó nói: “Vợ à, em muốn doạ lại hả?"
“Anh nghĩ hay quá." Người đàn ông sau đó khẽ cười một tiếng: "Vợ à, ở đây là khu nhà ở xã hội, ban đêm không ai dám quậy phá đâu."
Dừng một chút, người đàn ông còn nói: "Nếu như anh có ngủ rồi, anh cũng sẽ không sai được mùi trên người em đâu.”
“Mùi gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-390.html.]
Trên người cô có rất nhiều hoa đào, thường là khi cô xúc động, lúc bình thường anh có thể ngửi thấy sao? Diệp Mạn Tinh hoàn toàn không tin. Người đàn ông đặt hai má cô lên ngực: "Chính là hương vị rất riêng."
Anh không nói gì, mí mắt nặng trĩu, thực ra anh đang vô cùng mệt mỏi. Để vội vã trở về, anh đã không ngủ trong nhiều ngày trong nhiệm vụ của mình.
Có điều lân này mất quá nhiều thời gian, trước khi đi ngủ anh còn hỏi một câu: "Tiểu Cao đưa quà cho em chưa?"
Diệp Mạn Tinh ừ một tiếng. Tống Văn Cảnh nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lân này thật sự yên tâm ngủ.
Nhưng là ở trước khi ngủ, anh nghe vợ hỏi: "Anh ba, có phải anh dùng quân công đổi lấy tiền hay không?"
Trong giọng nói này không có nhiều cảm xúc, nhưng anh không né tránh mọi câu hỏi của vợ mà là “ừ” một tiếng.
Quân công của anh nhiều, tuổi lại còn quá trẻ, vốn thăng chức khá nhanh. Nếu như dùng quân công thăng chức thì cũng nhanh quá, căn cơ cũng không vững chắc, đó không phải là điều tốt. Có điều đương nhiên anh sẽ không nói chuyện này với vợ, anh nói: "Cái miệng rộng của Cố Nguyên nói à?"
Cũng chỉ có cái miệng kia của Cố Nguyên kia, mới có thể quan tâm anh có thăng chức không.
Diệp Mạn Tình: "Ừ, anh tặng Rolex em nhận được rồi. Trong đồng hồ Rolex có hai tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, ngoại trừ của anh, cũng có của Cố Nguyên."
Cô cũng không biết, vì sao thiệp chúc mừng của Cố Nguyên lại ở bên trong. Có thể xuất hiện, chắc chắn là có sự cho phép của người đàn ông này.
DTV
Tống Văn Cảnh bỗng nhiên nghiêng người hôn lên đôi mắt lấp lánh của cô: "Ừ, vợ không có đồng hồ, anh thấy cảm thấy cũng tạm được, nên muốn chuẩn bị cho em.”
Chăng những đã chuẩn bị sẵn, mà mấy tháng trước Cố Nguyên đã bảo anh ấy đi tìm người làm: "Cố Nguyên có họ hàng ở Thượng Hải, bảo cậu ấy chuẩn bị, cậu ấy nhờ mẹ, em không cần quan tâm cậu ấy nói gì đâu.”
Nói xong, lòng bàn tay Tống Văn Cảnh bị một đôi bàn tay mềm mại cào xước: "Anh ba, sau này đừng dùng quân công đổi thành tiên nữa, thiệt lắm.”
Cô nói xong, chợt nghe người đàn ông cười: "Vì vợ, thiệt hay không thiệt gì chứ, chỉ là anh muốn làm như vậy mà thôi."
Diệp Mạn Tinh nghe được khóe miệng co rút: Quả nhiên rất là kiêu ngạo!
Quả thật, thích lớn hơn trời.
Cô làm việc chỉ thích trung thành với phong cách của chính mình, vì vậy cô nói: “Nhưng bây giờ tiền bạc của chúng ta không thể tiêu hết được, nghe nói thành tích quân sự của anh rất quan trọng, anh muốn tiếp tục làm ăn thua lỗ sao? "
Tống Văn Cảnh nghe vậy không nói gì: "Chúng ta có bao nhiêu tiền rồi?”
Ngoại hình của vợ anh thực sự rất hấp dẫn.
Nhìn thấy con dâu đưa tay về phía mình, Tống Văn Cảnh thấy đôi mắt xinh đẹp của cô chỉ sáng lên như vậy.
Anh nhịn không được hôn lên lông mày cô, sau đó như chuồn chuồn rời đi. Anh nói: “Được, lân sau nghe vơ anh nói hết.”