Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 380

Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:46:43
Lượt xem: 80

Đây là niên đại nào?

Đây là niên đại ăn không đủ no mặc không đủ ẩm, có thời gian chăm cây như vậy thật đúng là rất có nhã hứng, còn phải là người có năng lực tự vệ mới dám sốnmg cuộc sống như vậy.

Ví dụ như cô, bởi vì thân phận của người nhà nên mới có thể miễn cưỡng trồng ít hoa ở trong sân. Ở văn phòng thì ít lắm.

"Đứa bé không có vấn đề gì, nhưng bây giờ cô phải kiểm soát lượng kẹo..." Tiếng nói của trưởng khoa

Tân dừng lại một lát, nhìn bọn họ một cái, nói chính xác hơn là nhìn cô một cái, sau đó nói: "Mang thai đôi ở giai đoạn cuối sẽ ngày càng vất vả, chân bị phù nề là chuyện bình thường."

"Còn cả những lúc trở mình cũng phải cẩn thận một chút, ngoài ra, chuyện giường chiếu..." Lần này thật sự là có chút khựng lại.

DTV

"Ba tháng cuối cùng phải cẩn thận hơn."

Đúng là rất chuyên nghiệp, tổng kết lại chính là mang thai đôi vất vả hơn mang thai đơn một chút, đồng thời phải hạn chế chuyện giường chiếu, bình thường phải đi lại nhiều.

Ngoài ra không nên có áp lực quá lớn.

Tống Văn Cảnh lại nghe rất chăm chú, sau đó hỏi một vấn đề: "Trưởng khoa Tân, vợ tôi mang thai đôi thì có cần phải sinh mổ không?"

Anh còn nhớ bạn cùng phòng đề nghị nên tìm chuyên gia giỏi, còn nói đến vấn đề gì mà giữ lớn hay là giữ nhỏ, quả thật là như âm ma ở bên tai.

Lúc anh trở về đã đi hỏi, bệnh viện bộ đội ở vùng biên giới không có chuyên gia giỏi về mổ, nhưng lại có không ít người nhà của quân nhân tới đây lúc đang mang thai. Thế nên mới có chuyện xin chuyên gia tới.

Diệp Mạn Tinh phát hiện trưởng khoa Tân liếc nhìn nam chính một cái, giọng nói vẫn bình thản: "Đứa bé phát triển khá tốt, lại là thai đôi nên đúng là cần phải cân nhắc đến phương diện này. Cụ thể lựa chọn phương thức gì thì phải đợi phán đoán tình hình trước khi sinh mới biết được." Dừng một lát, giọng nói lạnh nhạt mờ mịt kia lại tiếp tục: "Sinh con là chuyện lớn, anh..."

Tống Văn Cảnh: "Tôi sẽ trở lại, cho dù không được thì cũng sẽ sắp xếp sẵn từ trước." Cho dù anh phải làm nhiệm vụ thì cũng nhất định sẽ sắp xếp trước, anh sẽ cố gắng điều chỉnh ngày nghỉ để ở bên cô vợ nhỏ.

Nhưng thân phận của anh đặc thù, có một số việc anh không thể kiểm soát được. Lúc hai người rời đi, Diệp Mạn Tinh liếc nhìn chậu hoa đào trong văn phòng thêm lần nữa, người này lạ thật đấy, còn thích hoa đào nữa ư?

"Thích lắm hả?" Giọng nói của trưởng khoa Tân vang lên. Có lẽ là thấy cô chứ nhìn chằm chằm chậu hoa đào mãi nên anh ta bèn đứng dậy cầm lấy chậu hoa đào ở trên bàn làm việc đặt vào trong tay cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-380.html.]

Diệp Mạn Tinh thật sự rất ngạc nhiên, có ai vừa gặp người khác đã tặng chậu hoa đào như vậy không? Cũng may anh ta lại bê thêm một chậu hoa đào nhỏ khác từ dưới bàn làm việc ra, sau đó đưa cho nam chính: "Tân hôn hạnh phúc."

Diệp Mạn Tinh thấy nam chính nắm chặt chậu hoa như muốn bóp nát, cô đè tay nam chính lại, đột nhiên cười hỏi: "Trưởng khoa Tân gặp ai cũng tốt như vậy hả?”

Đối phương liếc mắt nhìn cô rồi lắc đâu: "Tôi ít khi tiếp xúc với người không quen."

Diệp Mạn Tinh đưa chậu hoa đào trong tay vào trong n.g.ự.c nam chính, giọng nói tựa như nước suối trong: "Anh ba, em muốn nói chuyện riêng với trưởng khoa Tân, được không?"

Tống Văn Cảnh cúi đầu nhìn cô, cặp mắt sâu thẳm lạnh lùng kia nhìn cô chằm chằm, yết hầu trượt lên trượt xuống, cánh tay hơi ra sức, sau đó ừ một tiếng: "Anh chờ em ở ngoài cửa."

Cọt kẹt một tiếng, cửa văn phòng bị đóng lại, Diệp Mạn Tinh phát hiện đôi mắt phượng của trưởng khoa Tân đang nhìn cô chăm chú không hề né tránh, cứ không buồn không vui mà nhìn cô như vậy.

"Cô muốn hỏi chuyện gì?"

Diệp Mạn Tinh hỏi: "Tôi hỏi gì anh cũng trả lời à?"

Cô chỉ cảm thấy người này kỳ lạ, nếu là người xa lạ thì đương nhiên cô sẽ mặc kệ, nhưng nơi mà người này xuất hiện đều là những nơi cô gặp nguy hiểm, thế nên cô không thể không cẩn thận.

Đối phương lắc đầu.

Diệp Mạn Tinh hỏi câu đầu tiên: "Không biết trưởng khoa Tân tên là gì, hơn nửa năm trước, người muốn sắp xếp công việc cho nhà tôi chính là anh phải không?"

"Tôi tên là Tân Lâm." Giọng nói của Tân Lâm có chút hiu quạnh như trên núi tuyết: "Là tôi."

Tân Lâm?

Cô tìm kiếm cái tên này trong nguyên tác, hình như trong nguyên tác không nổi bật cho lắm.

Thế nhưng gia tộc Tân thị ở Hồng Kông lại có tên tuổi vang dội, hình như sau đó lúc nữ chính sống lại làm ăn, có một tập đoàn lớn bên Hồng Kông đã giúp cô ta kiếm không ít tiền.

Một câu thôi, đó là rất giàu có. Sau khi cải cách mở cửa, đây là nhóm thương nhân Hông Kông đầu tiên quay trở lại Đại Lục đầu tư, hơn nữa còn giàu nứt đố đổ vách toàn đầu tư mấy trăm triệu.

Cũng coi như là một bàn tay vàng làm chỗ dựa rất lớn cho nữ chính sống lại.

Loading...