Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 366

Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:45:14
Lượt xem: 112

Ít nhất cũng phải lên đến hàng trăm, hàng triệu.

Thực ra, cô không thiếu chỗ kiếm tiền, cái chính là phải mở rộng không gian và có người kết nối phù hợp. Diệp Mạn Tinh lắc đầu: “Những nguyên liệu thô này là do các cậu gửi đến, chúng ta chia đôi là được rồi."

Diệp Mạn Tinh vốn định chỉ lấy 3000 tệ, nhưng ông Điên đã bảo cô lấy hết: “Em gái, em cầm đi, nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi cho bọn anh."

Sau khi thu về 4000 nhân dân tệ, Diệp Mạn Tinh cuối cùng cũng có đủ tự tin để mua một chiếc đồng hồ Rolex.

Nhưng lúc này, cô đột nhiên gọi Điền Nhất Hoa lại: “Này, Tiểu Điền, có phải cậu có mối ở chợ đen không?"

Điền Nhất Hoa, người gần như đã chiếm được phần lớn thị trường chợ đen: "... Sao, sao ạ?"

Diệp Mạn Tình lấy ra một khối ngọc hòa điền cỡ ngón tay cái, hỏi: “Tôi cần loại ngọc này, nếu ai có thì có thể mang đến trao đổi với tôi.”

Đặt ngọc thượng hạng trong không gian, chậm rãi tu luyện sẽ trở thành linh thạch ngọc, bây giờ cô đang thu thập loại ngọc này.

“Đây là ngọc hòa điền cao cấp, tôi có mối đấy, khi nào cô cần, tôi sẽ đưa cô đi.” Dừng một chút, đối phương nhìn cái bụng to của cô, cười khổ: “Nhưng cô à, bụng của cô có hơi to đấy, cô không thích hợp đi quanh mấy thùng rác tái chế đó đâu?”

Thùng rác?

Lúc này, Diệp Mạn Tinh mới biết, hóa ra còn có thể có cơ hội lượm nhặt nữa, rất nhiều mảnh ngọc đã bị rơi ra trong quá trình hoạt động.

Có những viên bị người khác bí mật cất giấu, vì vậy, viên ngọc hòa điền trong tay cô, nếu bí mật mang ra chợ đen thì người ta chỉ cần một cân bột mì trắng là có thể đổi được. Đồ ăn ở thời đại này thật sự quá quý giá.

Không chỉ có ngọc đổi lấy đồ ăn, còn có cá đù vàng, cá đù vàng có màu là vàng kim, nhưng người ta lại

muốn ăn, Diệp Mạn Tinh còn đổi một hộp mì ăn liên lấy nửa hộp cá đù vàng. Thật sự, ở thời đại bên ngoài này, đồ ăn có thể đổi được rất nhiều bảo vật, những thứ này sẽ là những báu vật quý giá trong tương lai.

Hai người thỏa thuận nửa tháng sau nhận hàng, Diệp Mạn Tinh đặt hai tay lên đám trà hoa, trong đầu thầm nói một tiếng “thu thập”, tất cả trà hoa đã được hút vào trong. Cô đặt huyền hương trong phòng, trong phòng có mùi thơm có nghĩ là cô đang sao trà, sau đó bảo Thẩm Nhuyễn Linh đợi ở bên ngoài, nếu chán có thể ra ngoài chơi.

DTV

Diệp Mạn Tinh thì đi vào không gian sao chế trà hoa.

Muốn tinh chế 200 cân trà hoa không phải dễ, nhưng cũng không đến nỗi khó như 2000 cân. Tuy nhiên, khi đang tinh chế trà hoa trong không gian, Diệp Mạn Tinh lại phát hiện bên ngoài hình như có người đang gõ cửa.

WT808034. Cô vội vã ra khỏi không gian và mở cửa, quả nhiên bên ngoài trời đã tối, một bóng đen cao lớn đứng ở cửa.

"Anh ba?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-366.html.]

Tống Văn Cảnh vừa nhìn thấy vợ đã ôm cô vào lòng, cánh tay anh siết chặt: “Vợ à, anh không cần em ra ngoài kiếm tiên."

Đôi mắt của người đàn ông đã đỏ ngầu, anh ôm lấy cơ thể cô, toàn thân lạnh buốt.

Diệp Mạn Tinh có hơi ngơ ngác: “Anh ba, anh chờ ở đây bao lâu rồi?”

Tống Văn Cảnh nói: “Trời tối.”

Vậy là người đàn ông này đã đợi bên ngoài từ khi trời tối đến giờ sao?

Ánh mắt Diệp Mạn Tinh dán chặt vào người đàn ông, sao anh lại về sớm như vậy?

Khi hai người chia tay, hình như anh có nói anh có thể đến đón cô trước khi cô trở về.

Một đôi bàn tay to lớn lạnh lẽo đưa tới, kéo Diệp Mạn Tinh ra khỏi cửa, bị ôm chặt trong vòng tay của người đàn ông, nhịp tim mạnh mẽ đang gõ trống bên tai cô.

Lúc này, trời đã tối đen, trên bầu trời đêm nay vẫn còn có một chút ánh trăng, màn đêm đen như mực bao trùm, cô vẫn còn nghe được tiếng côn trùng và tiếng ếch nhái kêu, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh trăng mơ hồ, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đã giăng đây những tơ máu.

Đôi mắt đen kịt đó tràn đầy áp lực.

Mày đen, mắt đỏ, trong đêm tối trông vô cùng kì quái, hay nói đúng hơn là thảm hại.

Diệp Mạn Tình bị ôm thật chặt, cô ngập ngừng đưa tay chạm vào lưng của người đàn ông, vừa lạnh vừa ướt, hẳn là sương đêm.

“Đồ ngốc.”

“Trở về đi, anh không biết nghỉ ngơi sao? Làm sao có thể có người thật thà như vậy? Vừa về đã đứng ở ngoài chờ, phải biết nằm trong phòng ngủ mà chờ chứ.”

Nhưng người đàn ông ôm cô thật chặt, tựa cằm vào sau gáy cô, khàn khàn nói: “Trước kia, anh không ngủ một tuần cũng vẫn ổn.”

“Anh không cần em phải cố gắng kiếm tiền như vậy.”

Giọng nói của anh trầm thấp, có hơi nghẹn ngào: “Anh có thể nuôi được em.”

Cô vốn định tinh chế hết trà hoa trong không gian, sau đó báo cho chị Linh cùng nhau mua vài thứ rồi mới quay về, thậm chí còn không có ý định đợi nam chính quay lại rồi cùng nhau đi về.

Trước khi hai người đến, nam chính vì lo lắng cho cô nên đã liên lạc trước với chị Linh, nhưng vệ sĩ còn chưa tới thì anh đã quay lại trước rồi.

Loading...