Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 353
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:40:10
Lượt xem: 117
Nói xong, vợ chính ủy nhìn đám chị dâu đang ăn no nê, nói: "Tinh Tinh đang mang thai, khi gieo hạt mong mọi người đoàn kết giúp đỡ cô ấy, có vấn đề gì không?"
Một nhóm chị dâu bị đồ ăn ngon choáng ngợp: "Chủ nhiệm, có vấn đề gì đâu? Đất của cô ấy có rộng bao nhiêu đâu, khi chúng ta đi đào đất có thể tiện tay giúp cô ấy.'
"Tiểu Diệp hào phóng như thế, tôi thấy mọi người vì muốn ăn thêm một bữa mà giúp miếng đất của cô ấy thôi. E là đều giành nhau làm, có mấy ai mà sẵn sàng đãi khách như vậy đâu?" Tô Tiểu Mai cũng khen ngợi.
Một người chị dâu trẻ tuổi cũng đồng tình và mỉm cười hỏi Diệp Mạn Tinh làm cách nào để khiến chồng giao tiền lương:
"Chị dâu Diệp, đoàn trưởng Tống thật sự rất tốt với chị. Nhìn bữa lẩu phong phú như vậy, chắc đoàn trưởng Tống đã cho chị tiền rồi, nếu không thì ai dám hào phóng như vậy?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu: "Có đưa, số tiền tiết kiệm trước đó cũng đưa rồi. Dù sao tôi cũng phải nuôi một đứa con, nếu không nuôi con thì cũng không cần anh ấy đưa."
Chị dâu đó nghe vậy, mắt sáng lên: "Làm sao mới có thể khiến một người đàn ông sẵn lòng đưa ví cho vợ mình?"
Diệp Mạn Tinh chưa kịp nói chuyện, tất cả chị dâu lập tức cười lớn: "Tiểu Lâm, một ngày nào đó em có thể giống như Tiểu Diệp, không ồn ào, không lãng phí tiền bạc, chồng tin tưởng em rồi thì sẽ giao tiền cho em."
Tiểu Lâm im lặng một lúc, Tiểu Lâm này có hộ khẩu ở thành thị, thích mua sắm suốt ngày, chồng cô là tiểu đoàn trưởng dưới quyền Tống Văn Cảnh nên hôm nay anh đương nhiên mời cô ta.
Cô ta nghe thế thì im lặng.
Nhưng khi nhìn vợ của đoàn trưởng Tống rồi nhìn lại chính mình, cô ta thực sự cảm thấy vợ của đoàn trưởng Tống trông giống người thành phố hơn, bộ đồ cô mặc cũng không tệ chút nào.
Lần này mời mọi người ăn tối, mọi người để lại phiếu và tiền, sau khi tính toán cuối cùng nhận lại được ba mươi tệ, cộng thêm các loại phiếu, Diệp Mạn Tinh quả thực đã được mở mang tầm mắt.
Ăn tối xong, Diệp Mạn Tinh nhìn chằm chằm vào điện thoại, đang nghĩ cách gọi điện về nhà. Một bóng người từ phía sau ôm lấy cô: "Vợ, đang suy nghĩ gì vậy?"
"Em muốn gọi điện cho gia đình, nhưng đã muộn rồi, có lẽ nhà em không kịp xuống thị trấn nghe điện thoại." Từ nhà vào thị trấn nghe điện thoại cũng không tiện.
Một mảnh giấy được đưa tới, Diệp Mạn Tinh cầm lấy nhìn xem, mới phát hiện có hai số điện thoại: "Đây là của ai?" "Của nhà đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-353.html.]
Ăn tối xong cũng là lúc mọi người trở về, tâng dưới không cần dọn dẹp, Tống Văn Cảnh chỉ cần dọn dẹp tầng trên là được.
"Trong nhà có điện thoại rồi à?"
Hoa đào tinh nhỏ bất ngờ: Trong nhà thật sự có lắp điện thoại à? Không đúng, có điện rồi à?
Khi cô ngạc nhiên, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô sẽ mở to, sáng như sao như đang thu hút mọi người.
Tống Văn Cảnh ừm một tiếng xong, cũng không có giải thích nhiều, cuối cùng buông tay cô ra, chỉ vào một trong những con số: "Đây là của đại đội nhà họ Diệp."
Vậy cái còn lại là đại đội nhà họ Tống.
DTV
Thật tiện lợi, Diệp Mạn Tinh gọi điện cho đại đội nhà họ Diệp: "Xin chào, tôi là Diệp Mạn Tinh, đây là đại đội nhà họ Diệp sao? Tôi muốn tìm Diệp Bác... Vương Hồng Mai."
Anh cả và anh hai chắc chắn không có ở nhà nên cô đi tìm mẹ ruột của mình. Đội trưởng nhà họ Diệp rất thích điện thoại, bất cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi đêu đích thân đi trực điện thoại trong đại đội.
Không chỉ có đội trưởng chờ điện thoại, nhiều thành viên trong đại đội dù sao cũng không có hoạt động vui chơi giải trí vào ban đêm nên cũng đang canh điện thoại xem có chuyện gì, nếu có ai gọi lại thì sẽ có một đám đông tụ tập xung quanh để lắng nghe.
Khi đại đội trưởng Diệp nghe nói là Diệp Mạn Tinh, anh ta rất phấn khích: "Ồ, là em gái Diệp? Phải cảm ơn chồng cô, có điện thoại này, bây giờ bọn tôi không cần phải đi mấy tiếng đồng hồ để lên thị trấn gọi một cuộc điện thoại nữa."
"Nhắc đến thì còn có một chuyện quan trọng hơn, đại đội có người bị thương, đặc biệt gọi điện đến trung tâm y tế để tư vấn, đối phương yêu cầu lập tức đưa cậu ấy tới, may mắn là được cứu kịp."
"Em gái, quân nhân mà em lấy thực sự là người tốt. Cậu ấy thực sự đã giúp đỡ đại đội của chúng tôi rất nhiều..."
Diệp Mạn Tinh nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, cô cảm thấy mình nghe hiểu rõ từng chữ, nhưng hợp lại thì hoàn toàn không hiểu, những người này quá nhiệt tình.
Cô thành thật nói: "Đại đội trưởng, nhờ anh gọi mẹ tôi một lát. Cảm ơn. Còn về chồng của tôi, lắp đặt điên và điện thoại cho đại đôi?”
"Tôi thực sự không biết." Đây không phải là vấn đề, vấn đề là gọi mẹ trả lời điện thoại đi.
Rõ ràng là đại đội đã quá phấn khích và quá ngạc nhiên: "Cái gì? Cô không biết đó là cậu ấy làm à? Chồng cô đã gọi người lắp đặt nó. Bọn tôi đưa tiền và phiếu cậu ta còn không lấy."