Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:19:20
Lượt xem: 114
Anh chống một tay ôm lấy cô, trong đâu có một ý nghĩ lướt qua: Chẳng lẽ cô vợ nhỏ có tác dụng chữa trị cho cơ thể anh, bao gồm cả vết thương tâm lý ư?
Ý nghĩ này chỉ lướt qua đã bị Tống Văn Cảnh đè xuống, chuyện này không thể dùng khoa học để giải thích được.
Nhưng có thể xác định một điểm rằng, cô vợ nhỏ có thể áp chế chứng rối loạn căng thẳng sau chiến đấu của anh, anh đã tìm rất nhiều cách mà không thể ức chế được.
Nếu như còn không tìm được cách, anh cũng chỉ có thể đổi nghề trở về sớm như anh hai Triệu thôi. Đây là báu vật gì vậy chứ?
Tống Văn Cảnh hôn cô vợ nhỏ một cái đây yêu thương, cô thật sự là mặt nào cũng hợp ý anh, còn có trợ giúp cho chứng bệnh của anh, có lẽ chỉ là tác dụng tâm lí trên phương diện tình cảm của anh mà thôi.Nhưng ít nhất cũng giúp anh nhìn thấy một tia hy vọng.
"Vợ ơi."
Anh lại xúc động gọi cô một câu, vốn dĩ anh cũng không trông mong cô sẽ đáp lại, không ngờ cô vợ nhỏ lại mở đôi mắt sáng long lanh ra nhìn anh. Đôi mắt kia thật sự quá đẹp, nhưng lời nói của cô lại khiến Tống Văn Cảnh bật cười:
"Anh ba, anh đã nói sẽ nhẹ nhàng cơ mà."
DTV
Vốn dĩ cô còn muốn thử xem có thể mở không gian ra lần nữa hay không, nhưng vừa tỉnh dậy đã thấy toàn thân mệt mỏi, cô không muốn động đậy chút nào. Không ngờ nam chính lại bật cười thật:
"Xin lỗi, không nhịn được."
Anh thật sự không nhịn được, ôm chặt cô vợ nhỏ, anh loáng thoáng cảm thấy mình sẽ không tự chủ được mà mất kiểm soát.
Diệp Mạn Tinh trừng mắt nhìn anh.Bây giờ không gian của cô còn cần anh, cô cũng không so đo với nam chính nữa, ai bảo cô cũng thích thật đây, tuy rằng kỹ năng dạo đầu còn chưa ra gì, nhưng sau đó thì khá thành thạo rồi.Thế là cô hỏi anh:
"Anh ba, anh từng luyện với những người phụ nữ khác à?"
Hoa đào tinh là yêu tinh, tuổi tác quá dài, chỉ cần không hứa hẹn ký khế ước với ai thì có thể tùy ý tìm yêu tinh khác phái để thỏa mãn nhu cầu. Nhưng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như cô chưa từng gặp được nam chính nào khiến cô rung động, đồng thời xảy ra quan hệ một cách tự nhiên.
Không ngờ cô vừa nói ra lời này đã bị ánh mắt lạnh lùng của nam chính nhìn chằm chằm, sau đó anh lặng lẽ nhét bảng lương tháng này, các loại bảng trợ cấp, biên lai chuyển tiền chuyển phiếu vào trong tay cô, anh nói:
"Đây chính là thành ý của một người đàn ông."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-320.html.]
"Tiền ở trong tay em hết, sẽ không ai làm loạn đâu."
Nam chính nhìn cô một cái, giọng nói còn hơi khàn:
"Tiền lương một tháng của anh là 88 đồng, mỗi tháng anh cho em 50 đồng, còn lại 20 đồng anh gửi cho anh hai."
Diệp Mạn Tinh đã bị đống biên lai chuyển tiền chuyển phiếu này đập cho ngơ luôn rồi. Sau đó cô hỏi:
"Cho em nhiều như vậy làm gì, còn lại mười mấy đồng anh có đủ dùng không?"
Anh cúi đầu hôn cô một cái:
"Anh chẳng dùng đến tiền mấy."
Trên thực tế số tiền kia anh cũng không để lại cho bản thân, mà anh định gửi về cho nhà anh. Bây giờ trong nhà đã tách hộ, tiền gửi về cũng là cho cha mẹ và ông bà nội.
Diệp Mạn Tinh là một yêu tinh đấy, cứ thế bị trái tim chân thành của anh dọa cho giật mình. Cô nắm chặt lòng bàn tay anh, bảo nam chính cúi xuống rồi cắn khóe môi anh, kết quả của chuyện này
đương nhiên là tiếp tục hôn sâu hơn, cũng không biết là do quá sức hay là gì đó, khóe môi của cô bị rách.
Cô còn mớm mấy giọt m.á.u của mình cho anh. Cuối cùng Tống Văn Cảnh đã nhìn thấy rõ ràng cơ thể của mình mất kiểm soát như thế nào, anh thật sự rất sợ giây phút đó anh sẽ đắm chìm trong sự tốt đẹp của cô vợ nhỏ hết lần này tới lần khác.
Diệp Mạn Tinh muốn giữ lại sự tỉnh táo cho anh, chẳng phải nói chứng rối loạn tâm lý sau chiến đấu gì đó khiến anh không chịu nổi hay sao, bản thể gỗ đào của cô không ở đây nên chỉ có thể tạm thời cho ăn mấy giọt m.á.u của cơ thể này.
Hiệu quả ít còn hơn không, có điều kết hợp cho anh ăn cả quả đào thì ít nhất có thể bảo đảm lúc anh phát bệnh có thể tự mình giữ bình tĩnh. Đêm nay thân mật hết lần này tới lần khác, cô thật sự không chịu nổi nữa, mí mắt nặng nề khép lại, cô cũng không nghe thấy nam chính đang nói gì với cô.
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì đã muộn rồi. Nam chính đã đi tập thể dục buổi sáng trở về, trong nồi có cháo khoai lang đã nấu xong, còn có dưa muối, củ cải chua khô, thức ăn còn thừa từ tối hôm qua cũng đã được hâm nóng lại.
Nam chính đi tới gọi cô:
"Vợ ơi, dậy ăn cơm thôi."
Tống Văn Cảnh chỉ có khoảng hai mươi phút để nghỉ ngơi, anh sợ cô vợ nhỏ đói bụng nên đành phải tự mình trở về gọi cô dậy mới yên tâm được.