Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 316
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:19:14
Lượt xem: 42
Giọng nói của cô dịu dàng hờn dỗi, còn có một chút tủi thân, bên tai Tống Văn Cảnh chỉ có thể nghe thấy hơi ẩm nóng ran đến gò má, lỗ tai Tống Văn Cảnh giật giật. Anh cảm giác tay chân mình đều đổ mồ hôi cả rồi, tim đập thình thịch như đang bốc cháy.
Bước chân anh dừng trên mặt đất, thật lâu sau, mới nghe thấy thanh âm khàn khàn như lửa đốt của anh:
"Ừ."
Tống Văn Cảnh lên lâu lấy quần áo cho vợ. Anh mở ngăn tủ ra, trong nhà chỉ có một chiếc tủ gỗ lập thể, ngăn cách bằng những tấm gỗ nhẵn.
DTV
Bình thường anh chỉ lấy quần áo của mình, chưa từng thấy đồ bên vợ, quần áo không xếp ngay ngắn mà xếp riêng, thói quen sinh hoạt của Tống Văn Cảnh sao lại thế này?
Nhịn không được mà cầm quần áo vợ phân loại ra, lấy cho cô một bộ quần áo bông tinh nguyên. Hai tai anh nóng lên, vợ anh còn bảo anh lấy cả áo lót và quần lót nữa.
Tìm trong một ngăn kéo riêng, quả nhiên anh tìm thấy mấy cái quần lót, áo lót đã được gấp lại. Ngón tay mảnh khảnh của anh vừa chạm vào chiếc quần lót nhỏ vợ mặc, nhìn thấy cái quần đỏ, anh đã nghĩ ngay đến làn da trắng như ngọc của vợ mình.
Đầu ngón tay như có lửa đốt, đôi mắt sâu thẩm của Tống Văn Cảnh hơi nheo lại, suy nghĩ một lát mới nắm lấy quần áo và đồ lót, rồi ôm quần áo xuống lầu.
Cuối cùng, anh nhanh chóng đưa quần áo và đồ lót tới cho vợ.
Vợ anh nằm sau chiếc thùng gỗ, xung quanh là những tấm chăn mỏng cũ kỹ, anh bước tới treo bộ quần áo lên sợi dây bên cạnh.
“Vợ ơi, em cứ từ từ mà tắm, anh chờ ngay ngoài cửa.”
Diệp Mạn Tinh ở bên trong hỏi:
“Anh ba ơi, anh có muốn tắm không?
Tắm chung á?”
Nghe tiếng vợ mình, anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô rát. Đôi chân thon dài sững sờ hồi lâu, mới mím môi nói:
"Không cần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-316.html.]
Trong phòng vang lên tiếng bước chân, Tống Văn Cảnh lê đôi chân hơi nặng nề ra ngoài đợi. Nhưng nghe tiếng nước bên trong, anh chỉ cảm thấy mình càng ngày càng mất khống chế, thật sự rất sợ làm cô bị thương.
Vợ anh cứ như yêu tinh, từ giọng nói, thân hình, thậm chí chỉ cần nghe tiếng thở của cô, đều khiến anh muốn thân mật ôm lấy cô…
Ngay tại trong phòng, Tống Văn Cảnh hút thuốc, ngoài cửa thổi gió lạnh. Trùng hợp thay, Cố Nguyên và Tiểu Cao đến tìm anh uống rượu. Vừa nghe thấy uống rượu là cả người lại hừng hực lên - Tống Văn Cảnh: "..."
"Chị dâu cậu làm chút đồ nhắm rượu, tôi đi lấy cho cậu, nhưng mà phải về ký túc xá ăn”
Ngừng một chút, lại tiếp:
"Nguội rồi thì cậu tới bếp hâm nóng đi."
Nói đến đây, anh lại nghĩ tới vợ mình đang tắm ở trong. Anh cản bước Cố Nguyên:
“Quên đi, để tôi lấy cho cậu, tai heo cùng đậu phộng đều có thể ăn nguội, còn có nửa bình Mao Đài, thằng nhóc cậu hên ghê đó ta ơi."
Cố nguyên bị ngăn lại ở cửa, chỉ cảm thấy thằng bạn tốt của mình đêm nay cứ kì kỳ quái quái làm sao. Nửa đêm thổi gió lạnh ngoài trời, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác?
Cố Nguyên nhìn bạn mình vừa mới ném rất nhiều tàn thuốc, nhìn bóng lưng của anh hỏi: "Anh Tống, anh ba Tống này, có phải anh đang hồi hộp không?"
Tống Văn Cảnh vừa bước vào nhà: “...”
Anh hơi dừng bước chân, rũ rũ mồ hôi trên lòng bàn tay, cơ bắp căng lên cho anh biết rằng anh thực sự đang hồi hộp.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm Cố Nguyên:
"Còn muốn đồ nữa không?"
"Còn, còn."
Anh ấy vừa mới nghe nói còn có tai heo, đậu phộng, lại có cả Mao Đài, Cố Nguyên còn tưởng rằng mình nghe lầm, bạn thân đang mừng Tết Nguyên Đán sao? Toàn là đồ xa xỉ thế này.