Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:40:32
Lượt xem: 120
Thân là yêu tinh, thích gì làm đó, thấy Cố Nguyên nhìn mình chằm chằm, cô cười nói: “Tôi còn chưa cảm ơn việc anh tìm người sửa lại án cho vợ chồng anh cả tôi.”
“Vợ à, có phải cái này không?"
Tống Văn Cảnh bưng trà hoa đã pha đi ra, thấy có một đôi mắt đen như mực nhìn mình chằm chằm.
Cố Nguyên nhanh trí nói với chị dâu: “Chị dâu, trước đây cậu ấy đã cứu mạng tôi không biết bao nhiêu lân, chút chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.”
Diệp Mạn Tinh “ô” một tiếng, dường như cảm thấy anh ấy không được thoải mái, để tỏ lòng biết ơn, cô kéo nam chính, bảo anh pha cho Cố Nguyên một tách trà hoa.
Tống Văn Cảnh chạm vào bàn tay vợ, trên đầu ngón tay vẫn còn đọng lại chất nhờn mềm mại.
Giọng anh khàn khàn, “ừm” một tiếng, không muốn từ chối vợ trước mặt người ngoài.
Dù Tống Văn Cảnh không cam lòng đến đâu thì cũng cảm thấy bạn mình có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nguyên đang xoa xoa trán, bèn tốt bụng pha cho anh ấy một cốc: “Trà hoa của chị dâu cậu rất tốt cho trí não đấy."
Tống Văn Cảnh cố tình nói vậy.
Nhưng Cố Nguyên lại rất vui, có thể được uống đồ của chị dâu, đừng nói là trà hoa, cho dù nước lã anh ấy cũng vui vẻ.
Tống Văn Cảnh lườm anh ấy, nhưng anh cũng biết anh ấy sẽ không làm gì cả, sự tin tưởng của anh đối với Cố Nguyên giống như khi hai người quay lưng lại với nhau để thoát khỏi ngọn lửa chiến tranh trên chiến trường vậy.
Trừ phụ nữ không thể chia sẻ ra, thì họ luôn sẵn sàng liều mạng vì nhau.
Tống Văn Cảnh vào bếp nấu ăn, nhân tiện làm súp cho vợ.
Cố Nguyên vốn định đi giúp một tay, nhưng hôm nay anh ấy cũng muốn thử đặc biệt đến thăm chị dâu, để cho ý nghĩ rối rắm trong đâu tan biến.
Anh ấy không nghĩ trà hoa của chị dâu có tác dụng gì, chẳng qua là cố ý chọc tức bạn mình mà thôi.
Cố Nguyên không phải loại người xông pha chiến trường, sở trường của anh ấy là sử dụng bộ não của mình, đi theo còn đường quân sư.
Ngày thường sử dụng trí não quá nhiều nên luôn bị đau đầu, hôm nay ngồi đây, cảm thấy các dây thần kinh đột nhiên nhói đau.
Vốn cũng không có hi vọng gì nhiều, nhưng mới uống vào, Cố Nguyên đã cảm thấy cơn đau nhức đột nhiên đỡ hẳn?
Cố Nguyên sửng sốt: "...?”
Chị dâu có đôi bàn tay khéo léo như vậy sao?
Cố Nguyên: “Chị dâu, trà hoa này là chị tự sao à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-294.html.]
“Có phải có tác dụng dưỡng sinh đặc biệt không?” Cố Nguyên hỏi. Diệp Mạn Tinh uống liền mấy chén trà hoa, cảm thấy năng lượng trong cơ thể dần trở lại, nghe vậy thì gật đầu.
Chỉ một cái gật đầu này, Cố Nguyên đã bị đánh đến muốn ngất đi.
Anh ấy đau.
Cố Nguyên cảm thấy ngực, tim, phèo, phổi hay đâu đều đau, anh ấy ghen tị, anh ấy đố kỵ!
Vốn còn lo chị dâu mảnh khảnh trắng trẻo, thanh tú xinh đẹp như bông hoa đào hồng, khi bước vào khu nhà ở này sẽ bị nuốt chửng không để lại mẩu xương nào.
Bây giờ, thấy cô có tài nghệ như vậy, anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, chờ xem những kẻ gây rối kia gặp xui xẻo
“Ngẩn ngơ cái gì thế? Mau vào đi dọn đồ ăn ra để ăn cơm đi.”
Có lẽ cả đời này cũng không ai được nếm thử tay nghề nấu nướng của nam chính kiêu ngạo Tống Văn Cảnh, nhưng nấu cơm cho vợ lại rất nhanh.
Làm xong mọi thứ trở ra ngoài, anh bắt gặp bạn mình đang sững sờ ngồi đó.
Anh cảm thấy mấy ngày nay anh bạn này hành động rất kỳ quái, nên cũng không nghĩ nhiều, vội vàng kêu anh ấy mình giúp.
Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú, có chân giò hầm từ căng tin, cà tím xào, đậu đũa xào.
Cố Nguyên lấy thêm một hộp khoai tây và thịt gà, gần như là những món ngon nhất trong căn tin rồi. Cộng thêm một đĩa bắp cải xào và một bát canh cà chua trứng lớn do Tống Văn Cảnh làm nữa.
Thật sự rất phong phú, thậm chí còn có thể so với bữa ăn ngày Tết của người khác.
DTV
Gia cảnh của Cố Nguyên rất tốt, từ nhỏ anh ấy chưa bao giờ phải lo lắng về cái ăn cả.
Còn Tống Văn Cảnh thì may mắn từ nhỏ, cứ ra ngoài là sẽ bắt được thú rừng nên không cần lo không có thịt ăn, vậy nên cũng không nghĩ rằng chỗ thức ăn này quá nhiều.
Nhưng khi Cố Nguyên lén nhìn chị dâu, anh ấy phát hiện ra rằng cô còn duyên dáng hơn cả bạn mình, Tống Văn Cảnh ở bên cạnh phục vụ cho cô, còn cô thì đang gặm chân giò hầm, hai má phồng lên, đáng yêu c.h.ế.t đi được.
Đúng là muốn lấy mạng người mà.
Sau này, anh ấy cũng không dám tới đây ăn cơm nữa.
Trong lúc đang ăn cơm, Cố Nguyên chợt, ầm ầm ầm một tiếng, ồ không, là ân cần nhắc nhở mới phải: “Chị dâu, tôi không biết trà nghệ của chị lại tốt như vậy đấy.”
“À mà, hội trưởng của đoàn văn công là một người cổ hủ, cô ta muốn làm cái gì thì chị cũng đừng quan tâm."
Cố Nguyên không để ý tới bầu không khí đang lạnh đi, tiếp tục nói: “Cô ta muốn chọc giận chị, dù chị có chọc cô ta thế nào cũng không sao, cùng lắm là sau khi cô ta nổi giận, chị có thể cho tặng một hai gói trà hoa là xong chuyện.”