Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:40:25
Lượt xem: 107
Ông cười hiền hòa, khá vui mừng: "Xong rồi, vậy trung đoàn trưởng Tống nhớ dẫn vợ tới nhé, cho chúng tôi được nhìn xem cô ấy trông như thế nào."
Dưới bóng đèn trong nhà ăn, hàm răng trắng tinh của Tống Văn Cảnh lóe sáng: "Chắc chắn rồi, chú Hứa."
Mọi người suýt thì kinh ngạc đến mức ngơ ngác.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt ngạc nhiên tiễn anh ra khỏi căn tin.
Trông thấy Chu Gia Gia đã giận tái mặt, mấy người trong đoàn văn công vội vàng an ủi nói: "Gia Gia, mọi người đều bảo vợ dưới quê của đoàn trưởng Tống vừa xấu vừa vô văn hóa, lại còn quê mùa. Cô xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn."
Nghe thấy câu này, Chu Gia Gia càng tức giận hơn, mặt mày đen như đ.í.t nồi: "Các cô nói vậy, ý bảo tôi còn không bằng một con đàn bà vừa quê mùa vừa xấu xí ở quê lên à?”
Mấy người kia ngại ngùng, không dám hé môi.
Lưu Tư Tình - người luôn muốn bám víu lấy hoa khôi đoàn văn công, nhưng vẫn không bám được đang ở gần đó. Trông thấy tình hình này, cô ta cảm thấy cơ hội đã đến, nên vội vàng nói: "Gia Gia, hay là chúng ta qua đó xem thử đi. Nếu có sự so sánh, đoàn trưởng Tống nhất định sẽ hối hận, biết đâu còn muốn ly hôn rồi tái hôn với cô ấy chứ?"
Về chuyện có cưới hay không, Chu Gia Gia là một cô chiêu, gia đình sẽ không thể cho cô làm chuyện mất mặt này. Nhưng cô ta vẫn muốn Tống Văn Cảnh hối hận.
Vậy nên, cô ta vừa nghe vậy thì đã nổi lòng sân si, đi cùng Lưu Tư Tình đến khu nhà ở xã hội, tìm đúng đến sân nhà của trung đoàn trưởng Tống.
Trên đường đi, Lưu Tư Tình - kẻ đang muốn nịnh nọt cứ bảo rằng đoàn trưởng Tống chắc chắn sẽ không thích cô vợ dưới quê, chắc hẳn là cô vợ dưới quê đã chen vào giữa chừng.
Trong lòng của trung đoàn trưởng Tống chắc chắn có hoa khôi đoàn. Cả đường đi, Chu Gia Gia được khen đến mức suýt thì nở mũi.
Kể ra cũng trùng hợp, lúc hai người đến căn nhà nằm trong khu nhà ở xã hội của đoàn trưởng Tống, cửa nhà vẫn đang mở một khe nhỏ.
Lưu Tư Tình vui mừng. Cô ta vừa định bảo hoa khôi đoàn văn công vào trong rửa sạch mối nhục, ai ngờ khi cô ta vô tình nhòm vào trong, thì cả người lại như bị sét đánh.
Tại sao trung đoàn trưởng Tống không thích tiếp xúc với phụ nữ, lại đang... Đang "chính tay nhấc chân vợ lên, cẩu thận lau chân cho vợ, lau chân?"
Cả người Lưu Tư Tình bị sét đánh đứng yên ngây ngốc.
Với dáng vẻ cẩn thận nghiêm túc chở che của trung đoàn trưởng Tống, trung đoàn trưởng Tống không có tí tình cảm gì với cô vợ dưới quê thật à?
Cô ta mất hết tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-290.html.]
Lưu Tư Tình dè dặt nhìn hoa khôi đoàn văn công, lúc này trông mặt cô ta đã đen như đ.í.t nồi. Lưu Tư Tình vẫn còn muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí. Ai ngờ...
Một tiếng "Bốp" vang lên, sau đó có một cái tát vung về phía Lưu Tư Tình. Cô ta bị vả cho ngơ người.
DTV
"Gia,...Gia Gia?" Lưu Tư Tình bụm mặt, đau đến nỗi khiến cô ta xây xẩm.
Tuy chồng Lưu Tư Tình là đại đội trưởng, nhưng vợ chồng cô ta là một trong hai đôi vợ chồng ở khu nhà xã hội có chồng yêu chiều vợ nhất. Cô ta có khi nào phải chịu khổ thế này đâu?
Người nhà chưa từng đánh cô ta, chồng cô ta cũng chưa từng đánh cô ta. Hôm nay bị một con nhãi bạt tai, Lưu Tư Tình tức đến mức hộc máu.
Kết quả là người ta còn chẳng quan tâm đến cô ta. Chu Gia Gia trừng Lưu Tư Tình một cách hung dữ, bực bội nói: "Anh ba Tống không tốt với vợ trong miệng cô đây đó hả?"
Giọng nói của Chu Gia Gia chứa đây tức giận và không cam tâm. Cái tát đó vẫn không trút hết được bực bội, bây giờ đừng nói là đi vào, đến cả khu nhà xã hội cô ta cũng không muốn ở lại.
Vào đó nữa để làm gì, xem người ta tình cảm với nhau, xong lại tiếp tục tát vào mặt cô ta à?
Chu Gia Gia tức hồng hộc bỏ đi. Trước khi đi, còn đá rầm vào chậu hoa trong sân.
"Oái", trùng hợp làm sao, chiếc chậu hoa bay về phía của Cố Nguyên và tiểu Cao đang đi từ đằng sau qua đây.
Cố Nguyên phản xạ nhanh, tránh được nó.
Tiểu Cao thì khá xui xẻo. Cậu ấy còn đang ngơ ngác tại sao tiểu đoàn trưởng Cố lại bỗng nhiên dừng lại không đi nữa. Ai ngờ, có một chậu hoa nhỏ va thẳng vào cậu ấy, đau đến nỗi làm cho tiểu Cao la lên oai oái.
Anh lính cảnh vệ tiểu Cao chỉ cảm thấy mình thật thảm thương.
Ôi, sao cậu ấy lại xui xẻo như vậy?
Nhưng trời đâu có gió, sao đi trên đường mà cũng có thể bị nện trúng đồ vậy? Mới đầu cậu ấy còn tưởng chị dâu tức giận, nên ném chậu hoa sang đây.
Nào ngờ đâu, cậu ấy còn đang ôm eo rên rỉ, thì đã có một bóng người thở hồng hộc chạy qua người cậu ấy.
"Hoa... Hoa khôi đoàn?"
Tiểu Cao ngơ ngác. Hoa khôi đoàn văn công đến đây làm gì, tìm chị dâu gây phiền phức à? Chị dâu yếu ớt như thế, sao làm đối thủ của hoa khôi đoàn ngang ngược này được?