Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:40:19
Lượt xem: 97
Cơ thể nóng bỏng của người đàn ông áp sát tới. Đôi môi nóng bỏng mềm mại bỗng nhiên đồn dập lại gần phản công.
Trong lúc Diệp Mạn Tinh đang trợn tròn mắt thì môi cô đã bị hơi thở nóng bỏng kia phủ kín hoàn toàn...
Tống Văn Cảnh có cảm giác mình sắp nổ tung rồi. Máu trong người anh như chảy ngược, suýt nữa là mất khống chế đè vợ xuống dưới người. May sao cuối cùng anh vẫn dằn được cơn sóng lớn dưới đáy lòng!
Anh dùng hết sức hôn Diệp Mạn Tinh. Bên ngoài đang là màn đêm yên tĩnh không một tiếng động nên hơi thở đang phả vào mặt nhau của hai người chợt trở nên rõ ràng.
Tiếng tim đập thình thịch kịch liệt truyền tới. Ngay lúc Diệp Mạn Tinh mất hồn, một giọng nói vừa khàn vừa kiềm chế và nóng bỏng bỗng vang lên bên tai cô: "Vợ à, nếu anh..."
Thì em có định g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông của em không?
Lúc Tống Văn Cảnh bị ép phải sôi m.á.u toàn thân, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào mặt vợ mình rồi từ từ trượt xuống dưới...
Đến khi sờ trúng phần bụng nhô lên của cô, tất cả mọi ham muốn của anh chợt bay biến toàn bộ. Suýt nữa thì anh không nhịn được mà làm cô bị thương rồi.
Anh cúi đầu, không nhịn được mà hôn nhẹ một cái lên khoé miệng người phía dưới rồi đè thấp giọng nói: "Nếu anh dùng sức mạnh cưỡng ép, không nhịn được mà làm em bị thương thì em có khóc không?"
Tống Văn Cảnh còn định nói thêm gì đó để cô đừng đến gần anh vào lúc nguy hiểm như này. Ai ngờ anh vừa cúi đầu đã thấy người vừa ẵm mình lên kia đã chìm vào giấc ngủ rồi. Trong khoảng thời gian ngắn,
Tống Văn Cảnh ngẩn cả người.
Anh cười khổ: Chỉ biết chọc giận người ta chứ không chịu dập lửa hả?
Mặc dù anh cũng không có ý định chạm vào cô lúc này nhưng cũng không ngờ cái người khiêu khích mình đến nổi lửa kia lại có thể không buồn không lo mà ngủ say. Mới đầu Tống Văn Cảnh còn tưởng cô sợ chứ.
"Vợ, vợ à..."
Gọi mấy tiếng không thấy phản ứng. Diệp Mạn Tinh vẫn nằm yên ổn nhắm mắt ngủ trong lòng anh, hơi thở nhẹ nhàng đều đều làm Tống Văn Cảnh phải cười khổ một tiếng.
Cơ thể anh vẫn còn nóng như lửa nhưng giờ lại chỉ có thể ôm vợ không dám hó hé chút nào.
Rất nhiều suy nghĩ chạy qua trông đâu. Tống Văn Cảnh căng cứng ngón tay, nhẹ nhàng đụng lên cánh môi bị hôn đến sưng lên của vợ mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-286.html.]
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh cảm thấy đời này mình xong thật rồi.
Đây là lần đầu tiên Tống Văn Cảnh thừa nhận vợ mình là một yêu tinh.
Quan trọng là biết thì biết thế thôi chứ lân nào anh cũng hết cách bó tay với yêu tinh này.
Thật sự là vừa vui vẻ vừa làm người ta phiền não. Tống Văn Cảnh khổ sở nhìn phản ứng trên người mình một cái rồi cam chịu số phận mà buông vợ mình ra.
Chẳng qua anh vẫn không thể khống chế được đôi mắt đỏ quạch và hơi thở hổn hển.
Đôi mắt Tống Văn Cảnh như biến thành một vực sâu không đáy: "Nếu anh nói sang năm em không c.h.ế.t thì em có thể thử với anh một lân không?”
Đây là lần đầu tiên Tống Văn Cảnh vừa nghiêm túc hít đất vừa không ngừng liếc mắt nhìn vợ yêu bé nhỏ của mình, sau đó lại hít hít mũi ngửi hương hoa đào thoang thoảng trong không khí.
DTV
Đôi mắt đen láy của Tống Văn Cảnh cứ dính chặt vào đôi môi anh đào đỏ thẫm của ai kia. Hồi lâu sau anh mới tự nhủ dưới đáy lòng rằng: Đây là một người phụ nữ, một người phụ nữ thu hút mình, một người phụ nữ sẽ làm bạn với mình cả đời.
Diệp Mạn Tinh không chỉ là trách nhiệm mà còn là một người phụ nữ trưởng thành đi sâu vào cơ thể và trái tim anh nữa.
Lúc bỗng nhận thức được điều này, bản thân Tống Cảnh Văn cũng sửng sốt trong chốc lát.
Đã là một người phụ nữ rồi thì không thể vì cô nhỏ hơn anh tám tuổi mà anh phải có trách nhiệm che chở và chăm sóc cô được. Cuộc sống của anh cần từ từ thả lỏng để cô tham gia vào.
Tống Văn Cảnh đứng dậy đi ra ngoài thẳng tay múc hai thùng nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống.
Nước ban đêm lạnh như băng xối lên người nhưng ngọn lửa trong trái tim anh vẫn bùng cháy dữ dội. Cái gọi là lửa và băng cùng xuất hiện chẳng qua cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Nếu phát hiện ra tình huống lúc này thì chắc chắn Diệp Mạn Tinh sẽ phát động tấn công. Nhưng trùng hợp là lúc này tất cả tinh thần lực của cô đều đã bị hút vào không gian rồi.
Cô thăm dò muốn đi vào nhưng lại phát hiện chỉ có thể nhét được nửa người. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ nên xem ra vẫn chưa đến lúc.
Đã lâu rồi cô không cảm nhận được không gian, bây giờ cảm nhận được nên kích động đến nỗi toàn bộ tinh thần lực đều bị hút qua đó.
Việc thân mật của hai người tối nay đã làm không gian mở ra một chút, thế là thiếu cái gì nữa nhỉ?
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như tối nay bọn họ đã ôm và hôn môi.