Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 278

Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:40:07
Lượt xem: 117

Sau khi hai người ăn cơm xong, cũng không biết anh hai Triệu đâu tìm được chiếc xe Jeep đến. Mấy người bọn họ bèn lên xe lái đến bộ đội biên phòng trong đêm để báo cáo.

Biên quân đóng ở gần biên giới tây nam nhất, trừ tiền tuyến bên ngoài ra thì biên quân cách các nước láng giêng tây nam tương đối gần.

Trên xe đến quân đội, Thẩm Nhuyễn Linh đã cười suốt cả quãng đường. Thấy Tinh Tinh ở ghế lái phụ phía trước tỉnh lại, cô ấy không nhịn được mà hỏi.

"Ha ha ha, Tinh Tinh, mẹ em thật sự thú vị lắm đấy, thương em là bảo em đi thi lấy bằng?"

Cả đoạn đường đi Diệp Mạn Tinh cũng mệt mỏi, thật ra ngủ xong một giấc tỉnh lại nghe Thẩm Nhuyễn Linh nói, lúc này đâu óc cô cũng có chút mơ hồ: "Không rõ lắm.”

Cô là một hoa đào tinh, sao có hứng thú với bằng tốt nghiệp cấp hai, cấp của nhân loại được chứ? Nhưng mà năm sau sẽ khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi.

Vậy năm sau và năm sau nữa, hai năm này là thời gian tốt nhất để tất cả học sinh thay đổi vận mệnh của mình, thực sự là cơ hội để bay lên trời cao.

Cô luôn cảm thấy mẹ ruột đối với công việc hay chuyện học hành của con cái có một loại chấp niệm, có lẽ đối với chính sách cũng có độ mẫn cảm nhất định. Còn biết vào lúc này bảo cô đi thi tốt nghiệp cấp hai? Tóm lại, mẹ Diệp là người khó hài lòng nhất trong tất cả mọi người là đúng rồi.

“Vậy em có thể thi đậu bằng tốt nghiệp cấp hai không? Cái đó khó lắm đấy.”

Thẩm Nhuyễn Linh đánh nhau rất giỏi, nhưng cô ấy lại học không giỏi cho nên căm thù cuộc thi đến tận xương tuỷ. Bởi vậy Thẩm Nhuyễn Linh cảm thấy thi tốt nghiệp cấp hai là một chuyện rất đau khổ.

Cô ấy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh, chủ quan cho rằng, cô cũng không có khả năng là một người giỏi học tập. Nếu không cái tốt gì cũng vào cô hết sao.

Diệp Mạn Tinh không lên tiếng.

Cô là một hoa đào tinh mà. Thẩm Nhuyễn Linh thật đúng là đoán không sai, một hoa đào tinh như cô thật không am hiểu về cuộc thi của nhân loại.

Cô cũng buồn lắm.

Có tiếng gió rít lên, Tống Văn Cảnh còn đang lái xe bỗng nhiên nói: "Vợ à, anh không quan tâm em có thi hay không, cũng không quan tâm em có học cấp ba hay không."

Thậm chí giọng nói của anh còn mang nhiều sự dịu dàng trong đó: “Nếu như em muốn, có thể đi học Đại học Công - Nông - Binh, tanh có thể giới thiệu cho em một suất."

DTV

Diệp Mạn Tinh sửng sốt.

Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng cảm thán của Thẩm Nhuyễn Linh: "Cái đó không phải rất khó được sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-278.html.]

Triệu Chiêu Hoa cười hì một tiếng. Có thể là khó đối với người khác, nhưng bằng hữu quân công nhất định có thể đổi lấy cái khác.

Diệp Mạn Tinh nghe đến choáng váng, Đại học Công - Nông - Binh, vậy còn phải tham gia thi đại học à?

Thấy nam chính có vẻ nghiêm túc, cô sợ anh thật sự đi tìm người nhờ, nên nói: “Anh ba à, em không cần cái danh đó. Nếu em muốn em sẽ tự mình thi."

Tống Văn Cảnh phát hiện giọng nói kia của vợ thật là mềm mại, thậm chí còn có chút nũng nịu dụ dỗ. Quan trọng nhất là sự tự tin trong giọng nói của vợ, khiến lỗ tai anh ngứa ngáy khi nghe thấy.

Tống Văn Cảnh “Ừ” một tiếng, còn tranh thủ nhìn cô một cái, thấy cô quay trái phải tìm cái gì đó: "Vợ cần cái gì à?”

“Anh ba có nước không?"

Chắc chắn Tống Văn Cảnh đã chuẩn bị nước cho vợ uống, đâu tiên là cầm một bình nước màu xanh quân đội, đó là bình anh đang uống.

Anh thấy đôi mắt ngấn nước của vợ dán chặt vào chai nước, nhìn kỹ mới biết mình cầm nhầm. Anh lại đưa một chai nước và nước trái cây đã mua cho cô.

Diệp Mạn Tinh cũng chỉ nhận nước uống.

Cô vừa mới tỉnh lại, lúc này bên ngoài đã tối đen một khoảng trời, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe ô ô truyền đến. Cổ họng cô sau khi tỉnh lại hơi khàn khàn, mang theo một chút nũng nịu: "Anh ba, còn bao lâu nữa đến vậy?”

Cô ngồi xe rất lâu, dù sao cũng là phụ nữ mang thai, đi lâu như vậy khiến cô rất mệt mỏi.

Đại khái Tống Văn Cảnh cũng biết cô mệt mỏi, an ủi nói: "Rất nhanh thôi."

Thấy vợ đưa bình nước qua, môi anh đào sau khi uống nước còn ẩm ướt, lúc Tống Văn Cảnh nhận lấy cũng cảm thấy rất khát.

Anh dừng xe lại, hỏi người phía sau có muốn xuống hay không, rồi cũng không để ý lắm mà uống nốt nửa chai nước vợ để lại.

Thẩm Nhuyễn Linh và Triệu Chiêu Hoa đều là người luyện tập. Họ thường được huấn luyện đặc thù về những chuyện này, nhưng lại không xuống xe.

Ngược lại, Diệp Mạn Tình nghe thấy Tống Văn Cảnh nói thế thì muốn xuống đi ngoài.

Không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy nam chính trực tiếp uống nước cô từng uống. Cô mở miệng nhắc nhở: "Anh... Anh ba, nước đó em uống qua rồi.”

Vẫn là Triệu Chiêu Hoa ngồi ghế sau, bỗng nhiên cười ha ha: "Em dâu à, hai người đều đã kết hôn rồi mà. Đừng nói uống nước thừa của em, đến ăn cơm thừa em, anh thấy cậu ấy cũng làm được mà.”

Loading...