Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:38:41
Lượt xem: 117
Có quá ít mô tả về các nhân vật phụ và không có đề cập đến vị Giang thiếu gia này.
Vậy tại sao anh ta lại giúp cô như vậy?
"Không cần nghĩ nhiều, mình sẽ cảm ơn anh ta."
Giọng nói ấm áp của một người đàn ông vang lên, anh đưa cho cô một quả táo đã gọt vỏ: "Anh đi lấy đồ ăn cho em. Sau khi truyền dịch xong, nếu em muốn gặp anh hai, anh sẽ cùng em đến đó. Anh ấy đang ở bệnh viện."
Anh là một người đàn ông tràn đầy sức sống và tự tin, làm gì cũng gặp may mắn.
Anh liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh hai Triệu vẫn ở trong phòng, nhìn cô một lúc rồi cười nói: "Em dâu còn nhỏ như vậy không nên đi lung tung. Văn Cảnh nhờ tôi ra ngoài tìm cô. Nghe nói cô muốn sống ở phương bắc nên tôi đã sắp xếp cho cô một chỗ ở."
"Nhưng cô không ai bên cạnh lại một mình rời đi. Sau này cô muốn đi đâu cứ nói cho tôi. Tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô."
Triệu Chiêu Hoa ngừng lại một chút rồi cười to: "Đương nhiên, nếu cô đi theo anh ấy nhập ngũ thì sẽ tốt hơn."
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười sảng khoái của anh Triệu. Anh ấy tràn đầy sức mạnh và mỗi khi anh ấy nói, khiến người khác cảm thấy an toàn.
Anh ấy chỉ tùy tiện nói vậy chứ không nghĩ cô sẽ đáp lại.
Ai ngờ, cô ngọt ngào cười nói: "Cám ơn anh hai. Đúng vậy, tốt nhất là đi theo nhập ngũ." Anh hai Triệu cảm thấy rằng hình như mình đã lỡ lời.
Tống Văn Cảnh vừa bước đến cửa đã thở hồng hộc khi nghe thấy câu này: em thật sự muốn theo anh nhập ngũ sao?
DTV
Trước khi Tống Văn Cảnh quay lại, Diệp Mạn Tinh đã nhờ Thẩm Nhuyễn Linh giúp cầm chai dịch truyền
để đưa cô đến phòng của anh hai.
Có lẽ là vì tình trạng của anh quá đáng sợ nên khi Diệp Mạn Tinh đến phòng, cô phát hiện phòng anh hai mình là phòng một người.
Khi đến phòng bệnh, cô thấy anh hai bị băng bó, nằm nghiêng trên giường, không biết đang nghĩ gì.
Cô vừa đến phòng thì thấy Canh Tứ đang thu dọn đồ đạc. Nhìn thấy cô, anh ấy cảm thấy áy náy nói: "Cô Diệp, thật xin lỗi, là do tôi không bảo vệ tốt anh trai của cô." Diệp Mạn Tinh còn chưa kịp trả lời thì anh hai đã cất tiếng nói: “Anh Tứ đã làm rất tốt rồi.”
Anh ấy nói xong, nhìn thấy em gái đang truyền dịch, liền lo lắng: "Em không sao chứ? Sao lại truyền dịch vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-253.html.]
Diệp Mạn Tinh nhanh chóng ra hiệu cho anh ấy nằm xuống rồi giải thích: "Chỉ là dị ứng thôi, không nghiêm trọng lắm."
Nói xong, cô chân thành cảm ơn anh Canh Tứ: "Cám ơn anh Canh Tứ. Em nghe anh hai Triệu nói là nhờ anh nói giúp, nếu không bọn họ cũng không cứu người." Canh Tứ thân là một người đàn ông, cảm thấy xấu hổ khi nghe điều này.
"Được rồi."
Đột nhiên, anh hai Diệp thở dài: "Cám ơn em gái nhỏ. Nếu không phải em sắp xếp anh Canh Tứ đi theo anh, lại đúng lúc có em rể và những người khác đến thì anh hai của em thật sự đã c.h.ế.t rồi."
Sau khi nói điều này, anh ấy im lặng một hồi lâu.
Có lẽ là vì đau hoặc là vì cận kề cái chết, anh hai Diệp tính tình trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.
'Anh sẽ c.h.ế.t sao?" Diệp Mạn Tình cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh khi ý nghĩ này lóe lên.
Cô chợt nhớ lại hoàn cảnh lúc ấy.
Cô nhớ rõ lúc mình tỉnh lại, có một âm thanh trong lòng thúc giục cô đi về phía bắc.
Nếu anh hai của cô thực sự c.h.ế.t thì sao?
Cô còn đang bụng mang dạ chửa trong khi anh cả thì vẫn đang bị giam ở nông trường còn anh hai lại chết.
Hơn nữa, chồng mới cưới không yêu cô, xung quanh lại có rất nhiều lời đồn đại. Trong hoàn cảnh như vậy, khi nghe tin người anh trai duy nhất bên cạnh cô qua đời, cô có nên điều tra rõ chân tướng hay không?
Anh hai đã c.h.ế.t nhưng chồng lại không yêu cô. Nếu có người nói cái c.h.ế.t của anh hai có liên quan đến chồng, liệu cô có nên trả thù người chồng đã phản bội cô hay không?
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân người vợ đâu c.h.ế.t yểu sao? 808034
Lúc trước họ không hề nói nguyên nhân người vợ đâu chết, chỉ nói một câu rồi mang sính lễ qua.
Diệp Mạn Tinh chợt nhận ra mình đã thông suốt mọi việc.
Diệp Mạn Tinh không nhịn được hỏi lại: "Anh hai, nếu lân này em không sớm tới phương bắc thì anh định tới nông trường đông bắc tìm anh cả sao?"
Thấy em gái nhìn chằm chằm, anh ấy không chịu nổi ánh mắt của em nên đành trả lời: "Anh định đi nhưng không định đi sớm như vậy. Anh vốn đợi nhiều tiên rồi mới đi đến đó."
Anh ấy còn sợ em gái tự trách mình, vội vàng giải thích: "Em đừng suy nghĩ nhiều. Dù em có đến hay không thì Viên Cương kia tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta yên."
Anh ấy nhìn cô nói: "Vì việc Viên Cương bị bắt đều có công sức của anh và em rể. Còn việc hại em, tên rác rưởi đó cũng đã làm rồi, chỉ là không thành công mà thôi."