Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:58
Lượt xem: 30
Sau đó đó nữa, cô ta hoàn toàn nghi ngờ.
Ba ba ba.
Đi tới chỗ ngoặt của hoa viên, Trân Kiêu Kiêu trợn to mắt khi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cư nhiên được một đám người vây quanh đưa tiễn lên xe.
Cô gái bụng đã nhô lên, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như họa, ngũ quan thanh lệ, không phải Diệp Mạn Tinh thì là ai?
‘A'.
Trần Kiêu Kiêu trợn mắt, cô ta khó có thể tin được, thất thanh hỏi: “Đó là ai?”
Viên cảnh vệ quay đầu lại nhìn thấy cô ta còn ở đó, tâm tình đang rất tốt trả lời: “Ồ, đó là đồng chí Diệp, cô ấy đã mang linh chi ngàn năm tới cứu lão lãnh đạo tỉnh lại.”
Trần Kiều Kiều dưới đáy lòng họ ra máu, sau đó nghi ngờ hỏi: “Sao có thể?”
Trần Kiều Kiều với khuôn mặt dại ra:..., thời buổi này đi đâu để tìm linh chi ngàn năm?
Viên cảnh vụ kia cũng mặc kệ cô ta, khách khí nói về sau người con trai nhà họ Lưu sẽ liên lạc lại và lịch sự mời cô ta rời đi.
Trần Kiều Kiều chỉ cảm thấy đâu của mình bị một chậu nước lạnh dội vào, cả trái tim đều đau như bị đao cắt, cô ta không tin!
Trần Kiêu Kiêu cắn răng: “Diệp Mạn Tình!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-243.html.]
Nghiến răng nghiến lợi, Trần Kiều Kiều bỗng nhiên nhớ tới một vụ án c.h.ế.t người ở kiếp trước, người bị hại hình như họ Diệp, người c.h.ế.t hình như là Diệp anh hai của Diệp Mạn Tình?
Trần Kiều Kiều bỗng nhiên cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, Diệp Mạn Tình đang ở đây, anh hai của cô ta có ở đây không? Trần Kiều Kiều rất mong đợi. Đây là cơ hội của cô ta, thật sự là dễ dàng có được.
DTV
Kỳ nghỉ đã trôi qua nửa tháng, trong suốt mười ngày qua, chưa nói đến việc tìm được người, ngay cả bóng dáng cũng chưa nhìn thấy đâu.
Triệu Chiêu Hoa dở khóc dở cười nhìn sắc mặt của bạn tốt ngày một ngày càng thêm đen đi, vết sẹo dưới màn đêm càng hiện lên rõ ràng: “Vận may của anh khi gặp phải em dâu thì không còn dùng được nữa rồi.”
Trước kia bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, tại thời khắc nguy hiểm nhất trong rừng rậm nguyên sinh, người bạn tốt này của bọn họ tùy tiện chọn đường đi cũng thoát ra ngoài được.
Hay một lân khác ở trên biển, khi bọn họ cảm thấy sẽ phải c.h.ế.t ở đây, anh bạn này cũng nhất quyết đi theo một phương hướng, bọn họ lênh đênh rồi lênh đênh, sau đó thật may mắn gặp được ngư dân vớt lên, một mạng thế là được cứu về.
Triệu Chiêu Hoa có vài phần bất đắc dĩ:..., “Vận may của anh cũng chỉ dùng để tránh thoát trong nguy hiểm thôi?”
Anh ấy vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Tống Văn Cảnh càng thêm căng thẳng.
Bọn họ đã tìm kiếm suốt mười ngày trong thời gian đi đường, kết quả là tất cả trạm kiểm soát của thủ đô đều bị mọi người kiểm tra qua rồi, cuối cùng chỉ có Cục Công An gần Bắc Thành có tin tức của vợ anh, còn lại cũng chưa có tin tức nào khác?
Sau đó, bọn họ vừa đi theo dấu vết của kẻ chạy thoát, vừa tìm tin tức của vợ con, cứ như vậy suốt cả chặng đường, bây giờ bọn họ đang ở gần Hạ Thành.
Cục Công An bên Hạ Thành gọi điện thoại tới nói phát hiện tin tức của Viên Cương và đồng bọn bỏ trốn. Bây giờ gồm có các đồng chí đến từ cục công an Vân Thành, cục công an Bắc Thành, cục công an Hạ Thành cùng với anh Triệu và Tống Văn Cảnh tập hợp lại, hợp tác cùng đi đến Hạ Thành bắt người.
Bàn tay mũm mĩm của Triệu Chiêu Hoa vỗ vai bạn tốt: “Thôi, đây cũng coi như là một tin tức tốt, người bảo vệ em dâu xem ra cũng rất tốt, ít nhất chúng ta lân theo dấu đi tìm đều thất bại."