Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:55
Lượt xem: 36
Hai bông hoa nở rộ, mỗi bông hoa nở trên một cành.
Trong khi Diệp Mạn Tình bên này đi cứu chữa cho vị thủ lĩnh bị hôn mê bất tỉnh.
Trần Kiều Kiều ở bên này hao tâm tổn sức mới tìm được linh chi ngàn năm ở ngọn núi phía sau thôn của nhà họ Tống.
Cô ta vẫn luôn tìm kiếm ở trên núi hơn nửa tháng, rõ ràng cô ta đã phát hiện có hai nơi hình như có linh chi, nhưng lại tình cờ gặp các đồng chí công an đi bắt hung thủ trốn trên núi, cô ta cũng không hiểu được sao mình lại bị tên hung thủ đó bắt lại làm con tin.
Sau khi phải chịu đau khổ cô mới được đồng chí công an cứu ra, khi cô ta quay lại để tìm linh chi, kết quả lại chẳng thấy linh chi nào?
Trần Kiều Kiều tức giận đến mức muốn cào người.
Thật sự rất bực mình.
Sau đó, Trần Kiêu Kiêu không có cách nào khác, cô ta chỉ đành bỏ tiền túi ra thuê người lên núi để tìm kiếm, tuy nhiên, họ gần như tìm kiếm khắm cả ngọn núi mà cũng không tìm được một cây linh chi nào cả.
Trần Kiêu Kiêu tức giận đến nội trong tâm phình ra:..., là người nào đã ăn cắp linh chi của cô ta?
Về sau cô ta cũng không từ bỏ thủ đoạn nào, ra chợ mua một gốc cây linh chi với giá rất cao, gần như tất cả tiên tiết kiệm của mình có đều tiêu hết, hơn nữa còn thiếu nợ không ít tiền.
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Trần Kiều Kiều viết sẵn một bức thư giới thiệu để chuẩn bị lên phía bắc đi cứu cái người đang bị hôn mê, nhân cơ hội làm quen với gia tộc nhà họ Điền, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy quá tốt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-241.html.]
Mẹ Trân nghĩ nghĩ cảm thấy lo lắng, bag ấy nhắc nhở cô ta: “Kiêu Kiêu, chỉ vì cây nấm linh chi này mà con đi lên hẳn phía Bắc, con chỉ là một cô gái nhỏ, ở bên ngoài nhiều nguy hiểm lắm.”
Mẹ Trần mấy lân muốn nói lại thôi, con gái của bà cũng đã kết hôn, làm một người con dâu, quanh năm ở nhà mẹ đẻ chứ không trở về nhà chồng, bây giờ còn phải một mình ra ngoài cứu người. Đây là thời đại nào?
Nếu không may gặp phải người xấu, hoặc là gặp phải bọn buôn người thì nguy hiểm biết bao? Ở thời đại này, việc quản lý dân cư thật sự nghiêm khắc, mọi người đều không dễ dàng rời khỏi tỉnh.
DTV
Trần Kiều Kiều lại không nghĩ như thế, sang năm sau khi cải cách mở ra, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đi ra ngoài làm công.
Cô ta tốt xấu gì cũng được trọng sinh một lân, làm sao có thể từ bỏ cơ hội này được? Nhưng nếu cô ta muốn nắm bắt được cơ hội này, muốn làm ăn, thì cũng cần phải có mối quan hệ!
Còn có ai có nhiều mối quan hệ như người đang hôn mê ở thủ đô cơ chứ?
Bây giờ cô ta đã chuẩn bị tất cả mọi thứ sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông nổi lên thôi. Trần Kiều Kiều rất đắc ý nói: “Mẹ, mẹ không cần quan tâm, con tự có tính toán riêng của mình, nếu mẹ không yên tâm thì để anh trai đi còn con một chuyến."
Thật sự, nghĩ đến cơ hội ở ngay trước mắt, Trần Kiêu Kiều có chút mơ mộng.
Bang.
Bỗng nhiên một trận gió thổi tới, một bàn tay hung hăng tát vào người cô ta, một cơn đau bỗng nhiên xông vào, Trần Kiêu Kiều cảm thấy choáng váng.
Mẹ Trần cũng choáng váng.
Bây giờ đứng trước mặt bọn họ là một đại tiểu thư trông rất kiêu căng và ngạo mạn, rất ngông nghênh tuyên bố: “Cô là Trần Kiều Kiều phải không, về sau nếu cứ đi cùng anh trai của tôi nữa, tôi còn đánh cô nữa."