Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:38
Lượt xem: 41
Mấy tiếng tim đập hữu lực vang lên, hai cánh tay của Tống Văn Cảnh căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng gần như dừng lại, thật lâu sau anh mới nghe được chính âm thanh lạnh lùng của bản thân vang lên:
“Đó là những nơi nào?"
“Thủ đô, Hạ thành, Giang thành, còn có Bắc thành.....”
Cố Nguyên còn nhắc tới mấy chục thành phố xung quanh. Nguyên nhân chính là do về sau không có tin tức nên Cố Nguyên đoán chuyện này chắc chắn là do phần giới thiệu thư bị trống ngay cả thông tin cũng bị thay đổi.
Cố Nguyên hóng chuyện chưa bao giờ chê náo nhiệt lớn cả, người này trước kia may mắn muốn chết, chuyện này chẳng khác nào “Mò kim đáy bể” anh ấy không tin cậu ấy có thể tìm được, cố ý trêu ghẹo nói:
“Trước kia cậu làm nhiệm vụ luôn rất may mắn, lân này đi tìm vợ, có muốn thử hay không?”
DTV
Vốn tưởng rằng bạn thân sẽ không đáp lại, thật lâu sau anh ấy mới nghe thấy một giọng khàn khàn:
“Cảm ơn."
Cố Nguyên tưởng rằng anh không nhìn ra cậu ấy cố ý làm vậy, chung quy lại vẫn phải xác định vùng lân cận! Tìm không thấy có thể đi thử lân lượt! Có thể xác định được vợ mình an toàn thì cơ thể đang căng thẳng của anh có thể thả lỏng không ít!
Huống chi mấy ngày nay cũng không phải không thu hoạch được gì! Thời đại này quản lý dân cư di chuyển cực kì nghiêm khắc, đi đến đâu cũng đều bị kiểm tra thư giới thiệu!
Có thư giới thiệu này, một khi hệ thống an ninh can thiệp, rất dễ dàng kiểm tra! Nhưng Tống Văn Cảnh sợ vợ mình để trống thư giới thiệu, nếu để trống thư giới thiệu chỉ cần ở mặt trước ghi bừa một cái tên mục đích địa chỉ thì mới gọi là không khác gì mò kim đáy bể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-230.html.]
Có thể có một thứ không thay đổi, đó là chỉ cần thư giới thiệu khai là đi từ thôn nhà họ Tống thì địa điểm ban đầu sẽ không thay đổi!
Huống chi, thư của vợ nói là đi về hướng Bắc, cô cũng không có ý giấu giếm anh, ngược lại anh phải phối hợp với cảnh sát truy bắt Viên Cương mới có thể đảm bảo an toàn cho vợ!
Triệu Chiêu Hoa thấy anh trừng mắt, cơ thể cũng căng thẳng, vỗ vỗ vai anh hỏi:
“Thế nào? Chúng ta đi hướng nào?”
“Bắc thành!”
Uỳnh uỳnh uỳnh. Xe lửa chạy về hướng Bắc, cả một đường đều phát ra âm thanh giày vò lỗ tai, Diệp Mạn Tinh nhìn nhìn những người đang đi theo mình, cả đoàn đội thì đáng lẽ ra phải rất an toàn.
Nhưng cảnh báo nguy hiểm của đào hoa tinh lại bị kéo lên mức cao nhất. Ầm ầm ầm. Diệp Mạn Tinh không nhịn được uống một ngụm nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại khiến Thẩm Nhuyễn Linh gào lên một tiếng, cặp mắt to tròn lóng lánh vui mừng.
Sau khi cùng đi một đoạn đường Thẩm Nhuyễn Linh kinh ngạc than:..... thật sự có một cô gái xinh đẹp như vậy, mềm mại đến mức có thể động lòng tất cả các cô gái khác sao?
Cái gì gọi là mặt mày tinh xảo, da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, đẹp hơn người, tóm lại Thẩm Nhuyễn Linh có thể dùng tất cả những từ ngữ đó để hình dung cũng không gọi là nói quá. Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bà chủ không khỏi có ý nghĩ muốn sờ da mềm mại của cô, nhưng vì để giữ sự lạnh lùng của mình cô ấy đành im lặng.
Lúc này nhìn mặt mày tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp của cô gái trước mặt, thấy đôi mắt cô như nhuốm một màu phiền muộn. Thẩm Nhuyễn Linh mềm lòng bước lại gần Diệp Mạn Tinh, cố gắng hạ thấp giọng hỏi:
“Tinh Tinh, có chuyện gì vậy?"