Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 219
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:21
Lượt xem: 72
"Yêu cầu của tôi có quá đáng không? Yêu cầu của tôi có khó không? Tại sao thím không thể chịu đựng được Tinh Tinh, đứa cháu dâu mà thím không thích?"
Nước mắt bà lăn dài từng giọt, giọng vẫn còn run run, hơi thở hổn hển như ống bễ. Bà nói một câu như tự hỏi mình:
“Có phải vì chồng của tôi không phải là con trai trưởng nên từ khi vào nhà này, tôi vẫn phải tránh né thím hai, cẩn thận với thím".
DTV
"Bây giờ ngay cả con dâu của tôi cũng muốn trốn tránh thím hai sao?"
"Tại sao?"
"Tại sao?"
Mẹ Tống không kiềm chế được, câu hỏi này cũng khiến thím hai Tống bối rối.Cái tát đó hoàn toàn khiến bà choáng váng.
Trong phòng yên tĩnh, phát ra âm thanh nghẹn ngào, uất ức, sau đó là mấy tiếng thở dốc nặng nề. Một tiếng thở dài nặng nề phát ra. Đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài nặng nề, phá tan sự im lặng đáng sợ:
"Văn Nhàn, tôi có lỗi với thím."
"Gia đình này xứng đáng được điểm mười."
Một giọng nói nặng nề cất lên, thím hai Tống kinh ngạc suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Ở riêng?"
"Tách ra ở riêng?"
"Sao lại phải như vậy?"
Giọng thím hai Tống vang lên, mọi người trong phòng đều nhìn bà với vẻ mặt kỳ lạ. Sao lúc này bà còn tự tin như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-219.html.]
Mẹ Tống hai mắt sưng đỏ, nghe vậy liền chế nhạo nói:
"Ồ, sao chúng ta phải ở riêng à?"
“Thím hai nói vì lý do gì?”
Giọng bà đã khàn đi vì khóc, ngữ khí bình tĩnh khác thường:
“Tinh Tinh thà bỏ đi chứ không giải thích gì cả.Chắc hẳn con bé ở nhà đã chịu biết bao khổ sở nên đang mang thai thế này mà phải bỏ đi phải vì sợ hãi?"
Mẹ Tống rống lên tiếng cuối cùng. Thím hai Tống sắc mặt tái xanh sau khi nghe nói những lời đó. Bà xấu hổ đến phát hoảng.
Đây là muốn chia nhà ở sao? Ánh mắt của chị dâu quá đáng sợ, nhưng nếu chia nhà thì khác gì đào thịt bà ta cơ chứ. Bà ta mang vẻ mặt chờ mong mà nhìn bà nội Tống, giọng nói bà ta mềm mại đi không ít:
“Mẹ, con biết sai rồi, về sau con nhất định sẽ làm con dâu tốt, đối xử với ai cũng như nhau, nhưng còn việc chia nhà thì không thể được.”
Thím hai Tống nhìn nhìn sang chú hai Tống đang có vẻ mặt khó coi, bà ta nhớ tới việc ông ta muốn ly hôn, lại nói thêm một câu:
“Ly hôn cũng không được, con tuổi này rồi, nếu như ly hôn về nhà mẹ đẻ thì xấu hổ đến nhường nào?"
Bà nội Tống trừng mắt nhìn bà ta, hừ lạnh:
“Sao cô đi sớm làm gì? Tôi phải nói tiếp, thực ra lỗi là ở tôi, ông à, bọn nhỏ đều lớn cả rồi, nếu muốn chia nhà thì nên làm luôn đi."
Bà nội Tống ở trong lòng đã cảm thấy hối hận, đứa bé Tinh Tinh kia, một cô gái nhỏ mềm yếu lại còn mang thai, sống ở bên ngoài phải chịu bao nhiêu khó khăn cho vừa? Bây giờ bà nhìn thấy con dâu là thấy xấu hổ.
Bà ấy đồng ý chia nhà, trong nhà còn có mâu thuẫn gì không? Thím Ba do do dự dự tiến lên, bà vừa định nói phản đối thì đã bị chồng mình kéo tay, không đồng ý cho bà nói chuyện.
Tất cả mọi người trong phòng đều có phản ứng do dự, bọn họ đều biết hiện giờ nhà anh cả đang có tương lai nhất, họ thật sự không nguyện ý tách ra, vì vậy trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ.