Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:06
Lượt xem: 23
Quả thật, ở nơi cậu không nhìn thấy, toàn thân Tống Văn Cảnh đều phát ra khí lạnh, gân xanh trên cánh tay cường tráng lộ ra, lửa giận trong mắt đều bị anh áp chế xuống.
Cố Nguyên vừa đi vào thì phát hiện cả phòng đều bị đông cứng, về phần một thân khí thế của bạn tốt, hơi thở toàn thân tán loạn như vừa mới đi ra từ chiến trường hỗn loạn.
“ Này, Tống Văn Cảnh."
Anh thấy cơ bắp trên cánh tay rắn chắc của bạn tốt run lên, mu bàn tay nắm chặt ống nghe lộ ra, bàn tay cầm điện thoại chậm rãi nắm chặt, bàn tay kia có xu hướng bóp nát ống nghe. Má, bạn tốt có điểm không đúng.
Anh tiến vào mấy bước, lại gọi một tiếng, bạn tốt vừa quay người lại, con ngươi thâm thúy lạnh lùng nhấp nháy, giống như có thứ gì đó bị áp chế sắp xông ra ngoài, xung quanh mắt lập tức che kín tơ máu.
Cố Nguyên hoảng sợ, người này mẹ nó không thích hợp lắm, có phải là phát điên rồi không? Anh cũng không thèm để ý đến sự khác thường của bạn mình, vội vàng giật lấy ống nghe, còn chưa kịp nói đã nghe thấy ở đâu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng kích động.
"Anh, anh, chị dâu còn đang mang thai đấy, lúc rời đi chị ấy rất bình tĩnh hẳn là đã có tính toán rồi."
"Anh à, mẹ còn chưa biết đâu, nếu mẹ mà biết sẽ vội c.h.ế.t đấy. Chị ấy đi cùng anh trai chị ấy, bọn họ nói muốn đi Đông Bắc, anh có biết anh cả của chị ấy ở nơi nào của Đông Bắc không?
Mô hôi trên lưng Tống Văn Lâm càng ngày càng nhiều, cậu thật sự hoảng hốt, chị dâu nhất định là cố ý bỏ đi.
DTV
Bình thường không có gì, nhưng chị dâu bụng to như vậy, chị ấy đi trên đường như thế nào? Cố Nguyên nghe vậy hoàn toàn ngây người:
"Cái gì? Chị dâu chạy trốn?"
Con mẹ nó đây là tin tức lớn đó, Cố Nguyên lập tức sửng sốt. Lát sau, anh lại muốn cười, c.h.ế.t tiệt, anh muốn cười to. Ha ha ha, Tống Văn Cảnh thế mà cũng có ngày bị đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-209.html.]
Nhưng anh có vẻ hơi vô đạo đức, dù sao dưới vẻ ngoài bình tĩnh của bạn mình gần như là sắp nổ tung. Cố Nguyên còn có thể cười, chủ yếu là bởi vì anh nghe được đối phương nói: 'chị ấy đi cùng anh trai chị ấy', một câu nói này giảm bớt rất nhiều lo lắng.
Nhưng Tống Văn Cảnh hiển nhiên không nghe thấy đối phương nói gì, tự mình khống chế cho tốt, lúc này đã vô cùng bình tĩnh, cầm điện thoại một lần nữa, âm thanh khàn khàn vô cùng kiêm chế:
"Còn có ai đi cùng nữa?"
Cảm xúc sôi trào của Tống Văn Cảnh dần dần bị anh áp chế xuống hết mức.
Đối với những sĩ quan đã trải qua sự thử thách của m.á.u lửa chiến tranh mà nói cảnh tượng càng hỗn loạn, họ càng bình tĩnh và kiềm chế, không ai có thể đoán được sau sự bình tĩnh kia là cảm xúc mãnh liệt muốn nổ tung.
Trước tiên anh phải xác nhận an nguy của vợ mình. Tống Văn Lâm nói:
"Hẳn là an toàn, chị ấy đi ra ngoài cùng anh hai Diệp, còn đi cùng hai người luyện võ, bọn họ hẳn là được đặc biệt mời tới để bảo vệ chị dâu."
"Anh hai Diệp nói là đưa chị dâu đi tòng quân, anh ấy định đi thăm anh chị ở nông trường Đông Bắc."
Tống Văn Lâm dừng một chút, không quá chắc chắn nói: "Anh, nếu chị dâu không đến chỗ của anh, thì hẳn là cùng với anh hai Diệp đi Đông Bắc thăm anh chị.”
"Sợ là chị dâu, thậm chí cả anh hai Diệp..."
Lời nói dối còn chưa nói ra, chợt nghe giọng nói của anh trai rất bình tĩnh và kiêm chế nói:
"Hiểu rồi, anh sẽ đích thân đến đón cô ấy. Em....."