Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:16:30
Lượt xem: 47
Trong thế giới của trẻ con, khi cha mẹ, ông bà của cô bé cãi nhau, cảm thấy uất ức thì sẽ chạy về nhà mẹ đẻ. Cô bé cảm thấy thím ba yếu ớt như vậy, nếu chịu uất ức thì nhất định cũng sẽ bỏ về nhà mẹ đẻ.
Thím hai Tống nghe vậy thì rất muốn rút roi ra quất đứa cháu gái ngốc này mấy nhát. Bà ta hừ lạnh, mắng:
“Nó ấy à? Bây giờ đang mang thai còn chạy nổi không? Có thể đi mách người khác được chắc?"
“Trên người nó có tiền à? Muốn chạy? Phải xem nó có can đảm không đã!”
Thím hai càng nói càng tỏ rõ thái độ khinh bỉ: “Về phần ly hôn, nếu thực sự dám ly hôn thì bà đây còn tôn trọng nó thêm vài phần.”
Trước kia thím hai còn lo sẽ phải phân nhà ra ở riêng nên ngoài mặt, bà ta chịu đựng tiểu yêu tinh kia.
Bây giờ đã xác định là sẽ không ra ở riêng nữa, lại có chỗ dựa vững chắc là bà nội Tống, bà ta cần gì phải âm thầm chịu đựng nữa?
Làm gì có đạo lý thứ tốt trong nhà đều bị tiểu yêu tinh kia chiếm mà bà ta không thể oán giận câu nào chứ? Bà ta mắng vài câu thì sao? Nhà anh cả có bản lĩnh thì ra ở riêng đi.
Thím hai Tống cảm thấy nhà anh cả như bị nước vào đầu, quá cưng chiều tiểu yêu tinh này rồi. Cháu gái nhà mẹ đẻ mà bà ta đặt tiêu chuẩn cao vẫn luôn chướng mắt những đối tượng xem mắt kia.
Bà ta ước gì tiểu yêu tinh không chịu nổi, trực tiếp đòi ly hôn thì càng tốt.
Đại Nha ngồi quay mặt ra cửa, lúc này cô bé vừa ngẩng đầu thì thấy một đôi tay trắng nõn nắm lấy mép cửa. Cô bé trợn to mắt, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc:
"Tinh Tinh, sao con đứng ở cửa mà không vào?"
Choang.
Người đó vừa dứt lời, bồn sứ trắng trong tay thím hai lập tức rơi xuống đất.
Trong lòng Tống Văn Thư tràn đầy cảm xúc phức tạp, nghe thấy giọng của mẹ mình thì vui sướng đứng lên, vội vàng gọi một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-201.html.]
“Mẹ."
Nhưng vừa đứng lên đã nhìn thấy một cô gái trẻ đẩy cửa đi vào, cô gái kia khoảng mười bảy mười tám tuổi, quả thật là đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt, cái gì gọi là khuôn mặt như vẽ, mắt sáng như sao, lông mày như than, da trắng như tuyết là đây sao?
Tống Văn Thư bị sắc đẹp này tấn công dữ dội, đôi mắt đào hoa rất giống với người nhà họ Tống đã trợn tròn cả lên, hít sâu một hơi rồi cắn mạnh đầu lưỡi của mình một cái.
Tại sao người gọi điện thoại cho cô ấy không nói bà chị dâu "Vô dụng" này của cô ấy lại đẹp đến mức như vậy?
Tống Văn Thư đã hoàn toàn sững sờ.
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia của cô ấy lóe lên, trong đâu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Với tướng mạo này, thật sự chỉ vì đứa con nên anh trai cô ấy mới đối xử tốt với chị dâu ư?
Thím hai Tống không ngờ tiểu yêu tinh này lại trở về, lại còn không nói lời nào, còn để chị dâu cả nhìn thấy nữa chứ.
Bà ta tức c.h.ế.t mất, tiểu yêu tinh này cố ý phải không?
Diệp Mạn Tinh vừa vào nhà, đôi mắt xinh đẹp kia đã dừng ở chỗ cô em chồng một lát nhưng không lên tiếng.
Sau đó lại nhìn sang thím hai Tống, đôi mắt xinh đẹp yếu đuối không có một chút sức công kích nào, nhưng lời nói ra lại khiến trong phòng lập tức yên tĩnh lại:
"Thím hai, muốn để cháu gái của thím gả cho Văn Cảnh, tại sao lại cứ nói xấu tôi mãi thế?"
"Tôi..."
DTV
Thím hai Tống bị nói đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, há hốc mồm nhưng lại không giải thích được một câu nào, sắp tức hộc m.á.u rồi.
Đôi mắt long lanh như nước của hoa đào tinh nhìn thím hai, giọng nói êm tai như âm nhạc được phát ra từ nhạc cụ đẹp nhất:
"Cha chồng không phải con ruột, thím sợ cả nhà của cha mẹ chồng tôi chạy sao, tại sao lại luôn nhằm vào tôi?"