Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:16:00
Lượt xem: 62
Ai không biết còn tưởng cô ấy là con sen của Diệp Mạn Tinh.
Cô cũng chẳng hề quan tâm, cười khúc khích ngồi lên băng ghế ở trước giường, nâng cằm ngắm nhìn người đẹp: "Tinh Tinh à, tôi phát hiện anh ba Tống và thím Tống thật sự rất hài lòng về cô đó."
Nói rồi, cô ấy còn cố ý liệt kê lập luận để chứng minh quan điểm của mình: "Mẹ chồng của cô đó, vừa nãy tôi vào, nụ cười của mẹ chồng cô sắp kéo đến tận mang tai luôn rồi, thím ấy thật sự rất vui mừng. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ chồng nào thương con dâu như vậy."
"Anh ba cũng vậy. Tôi nghe nói trước khi lên đường, anh ba sợ không đủ thời gian, nên đêm hôm đi hái quả ô mai cho cô. Sợ cô nhạt miệng không ăn được thịt, nửa đêm anh ba cũng cố tình lên núi tìm trà lài, hái mơ, săn lợn rừng cho cô."
DTV
Nói ra thì đó chính là một hiểu lâm ngẫu nhiên.
Ai mà ngờ được vì một lá thư, Tống Văn Cảnh phải nén cơn ghen lồng lộn trong lòng mình. Buổi tối anh lên núi chạy bộ, tình cờ lại hái được mơ, săn được lợn rừng cho Diệp Mạn Tinh.
Mấy chuyện này đang lan truyền khắp cả đại đội, hoàn toàn trở thành minh chứng cho việc anh ba Tống yêu Vợ.
Trước đây trong thôn có tin đồn, Diệp Mạn Tinh nhờ vào ân tình nên mới được gả vào nhà họ Tống, đêm tân hôn phải bỏ thuốc mới có thể động phòng với anh ba Tống. Vì vậy không cần làm gì, những lời đồn này
cũng bị lan truyền khắp nơi.
"Đó là tin đồn mà."
Diệp Mạn Tinh nhấc cái cốc tráng men lên uống nước, liếc mắt nhìn cô ấy.
Ánh mắt đó làm Triệu Giai Giai muốn thét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-182.html.]
Cứu với, sao lại có người dễ thương, xinh đẹp, khiến trái tim cô ấy như muốn tan chảy đến vậy cơ chứ. Mặt mày như tranh, con ngươi như sao sáng có lẽ chính là đây. Khuôn mặt đó sẽ làm bạn luôn có một ảo giác rằng dường như cô và môi trường xung quanh không hợp nhau. Như thể trời sinh cô phải được ăn ngon, mặc đẹp, hưởng thụ hết tất cả những điều tuyệt vời vậy.
Khi nói chuyện với cô, bạn đều phải nhỏ nhẹ, phải dỗ dành cô mới được. Điều nguy hiểm là bạn vẫn sẽ vui vẻ khi làm những việc này, như thể bạn bị hạ độc vậy.
Bản thân Triệu Giai Giai cũng không lớn lên trong hoàn cảnh quá khó khăn gì, dù sao cha mẹ cô ấy cũng thuộc giai cấp công nhân, ăn cơm hộ khẩu trong thành phố, cô ấy chưa bao giờ làm chân chạy vặt như thế này.
Triệu Giai Giai xoa khuôn mặt tròn vo, lấy lòng nói: "Tinh Tinh, tôi nói thật đấy, cô nhìn xem anh ba Tống là người thế nào? Người trong thôn ai cũng nói tính cách của anh ấy lạnh lùng. Anh ấy có nhiều người hâm mộ như vậy mà anh ấy cũng không thèm đoái hoài."
"Nhưng nhìn cô xem, chậc..., đêm hôm mà anh ấy cũng đi làm những chuyện này cho cô. Cô bảo anh ấy đi hướng đông anh ấy sẽ đi hướng đông, cô bảo anh ấy đi hướng tây thì chắc chắn anh ấy sẽ không dám đi hướng đông."
Triệu Giai Giai nghĩ người như anh ba Tống mà cũng gặp khó khăn, vậy thì người như cô ấy có tính là gì đâu.
"Tất nhiên."
Mẹ Tống pha sữa mạch nha mang vào cho con dâu, còn mang thêm một ít hạt dưa vào cho hai người,
nghe thấy câu này, bà có vẻ hơi đắc ý: "Dù sao thì thời gian thằng bé ở nhà cũng ít, hễ mà có thời gian thì chắc chắn sẽ phải làm thêm vài chuyện cho Tinh Tinh."
Bà cũng rất vui mừng, ban đâu còn sợ con mình không thích Tinh Tinh. Nhưng sau tân hôn, bà đã thấy dáng vẻ kia của con trai, có vẻ cả cơ thể và thái độ của con trai bà đều vô cùng yêu thương Tinh Tinh.
Triệu Giai Giai nghe được thì rất tò mò: ...?
"Thím Tống, thím tốt với Tinh Tinh thật đấy."