Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:15:53
Lượt xem: 39
Anh hai Diệp vô cùng khó chịu.
Anh vốn cũng không thích công việc này, nhưng mẹ anh ngày nào cũng lấy tính mạng ra để đe dọa, không chỉ ép anh mà còn ép cả em gái của anh, anh bị ép đến mức tưởng chừng c.h.ế.t đi sống lại.
Nhưng đây là mẹ ruột của bọn họ, bọn họ có thể làm gì đây? Mẹ trước đây rất hiền lành nhân hậu nhưng không biết vì cái gì lại trở nên như vậy.
Anh không thể chịu đựng được sự ép buộc c.h.ế.t tiệt này, huống hồ chỉ là cô gái nhỏ?
DTV
Anh hai Diệp giờ đây đã khác với những ngày vô tư cười đùa khi ở bên Diệp Mạn Tinh, giờ phút này anh đang cắn rứt lương tâm và lo lắng cho em gái nhỏ của mình.
034
Ngay từ đầu, anh thực sự không có ý định tham gia kỳ thi, nhưng mẹ anh nói đúng.
Anh buôn bán không thành công, trong nhà không thể chống đỡ được nữa, vì vậy anh cũng chỉ có thể cắn răng đi, mới có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho em gái nhỏ.
"Cảm ơn."
Người đến là một thanh niên trạc hai mươi tuổi, mặc đồng phục nhân viên lái tàu, trông rất phong độ, rất vui vẻ và hiền, không hề tức giận khi mũ của mình bị ai đó hất tung, còn cúi xuống để nhặt nó lên.
Đối phương nhặt nón lên trước, cũng không hề khó chịu, thậm chí còn nhe ra mấy cái răng trắng to tiêu chuẩn với anh, cười nói: "Không có gì."
Cậu ta ngước mặt lên, anh hai Diệp vừa thấy liền sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-177.html.]
Trên cổ cậu ta có một trái tim nhỏ?
Anh hai Diệp nghĩ một người đàn ông thật sự mà có vết bớt hình trái tim trên cổ như vậy trông giống phụ nữ. Nhưng sao anh vẫn cảm thấy có chút quen mắt, trong lúc nhất thời không nhớ đã nhìn thấy ở nơi nào.
Tống Tiến thích thú nhìn anh ta một mực đang nhìn chằm chằm cổ của mình, thanh niên trước mắt có chút ủ rũ, nhếch miệng cười: "Anh đang nhìn cái gì?"
Đây là một thanh niên tính cách rất vui vẻ.
Cậu ta nhìn thấy anh hai Diệp đang cầm một thư thông báo, trên thư có lẽ nói anh đã thông qua kiểm tra đánh giá công tác, nhìn qua bộ phận, thì ra là của bộ phận trung tâm hỗ trợ của bộ phận hậu cần.
Coi như là cùng một hệ thống, nhưng họ thuộc bộ phận thừa vụ, còn cậu thuộc bộ phận thu mua hậu cần.
Người soát vé là nhân viên chính thức, nói một cách chính xác, bộ phận dịch vụ hậu cần không được đưa vào biên chế chính thức của đường sắt, được coi là nhân viên phục vụ ngoài biên chế. Công việc chính là
mua thực phẩm và các mặt hàng hậu cần đặc biệt. Nhưng đều xem như là ngành đường sắt thôi, cậu cũng rất tự hào khi người khác có thể chú ý đến vết bớt của mình, còn cười và hỏi anh hai Diệp: "Anh có phải đang xem cái này không?"
Thấy anh hai Diệp sửng sốt, cậu cũng không thèm để ý, tự hào khoe khoang nói: "Cái này, chính là vết bớt gia truyền của gia đình tôi."
"Đẹp chứ?" Tống Tiến quả thực là bị chứng ám ảnh bởi xã hội, từ khi sinh ra.
Anh hai Diệp không bao giờ nghĩ tới nhân viên phục vụ của bộ phận đường sắt sẽ nhiệt tình như vậy, anh chỉ có thể khó khăn gật đầu: "Ưm."
Tống Tiến vừa nghe cười to vỗ vỗ vai annh, cậu cư nhiên lại nhiệt tình sắp xếp thời gian đi uống rượu lân sau: "Anh bạn không tồi nha, chờ tôi lân này trở về liền mời cậu uống rượu, cậu cũng nên làm việc của bộ phận hậu cần đi."