Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:15:37
Lượt xem: 43
Ngày thường thân thể và thái độ của nam chính lạnh như băng, cô cảm thấy quá bình thường.
Về phần nam chính tỉ mỉ săn sóc đối với cô, cùng với tất cả đều tốt, cô đều biết, đó chỉ là làm một nam chính, một quan quân, trên bản thân chứa đựng cực hạn trách nhiệm mà thôi.
"Vợ?"
Nhưng thực tế khác với tưởng tượng của Diệp Mạn Tinh, Tống Văn Cảnh toàn thân đều khống chế khát vọng ôm lấy thân thể vợ mình, khát vọng hôn hôn, anh không nói gì, là bởi vì đáy lòng chua xót của mình, sợ mình nói chuyện sẽ dọa cô.
Đáy lòng càng có nhiều dấm chua, cái loại khát vọng, chờ mong, thậm chí mơ hồ có cái ôm thân mật, đều là từng đợt sóng cuốn tới.
DTV
Nhưng cô vợ thật sự lại chẳng nói lời nào, anh lại lo lắng cô không vui, chỉ đành đè nén khát vọng trong lòng, đè nén đáy lòng chua xót, chủ động mở miệng phá vỡ yên tĩnh.
Anh, thật ra cũng không muốn vợ mang theo sự không vui đi vào giấc ngủ.
"Ừm." Hoa đào tinh bình sinh đáy lòng không có đại sự, hoa đào tinh nhất tộc công kích không lớn, nhưng lại là bộ tộc tỉnh lọc và chữa trị tốt nhất.
Nếu một người có nội tâm đen tối, làm sao mà chữa lành được người khác?
Cho nên không rõ ý nghĩ của nam chính, hoa đào tinh đã sớm ném suy nghĩ này ra, mí mắt xinh đẹp sắp đánh xuống mí dưới, cô buồn ngủ rồi.
Âm thanh này của nam chính, chỉ giống như một mảnh lá cây nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước, cũng không có đánh tan sự buồn ngủ của cô.
Cô rất buồn ngủ rồi. Lòng bàn tay Tống Văn Cảnh có chút ngứa ngáy, thật sự anh rất muốn ôm cô, nhẹ nhàng hỏi cô có phải là đang không vui phải không.
Nếu như là người phụ nữ khác thích anh, sợ là sẽ nghĩ biện pháp tìm đề tài làm cho anh vui vẻ. Bây giờ không phải như vậy.
Diệp Mạn Tinh đừng nói là tìm đề tài khiến anh vui vẻ, ngược lại là anh phải hao tâm tư làm cô vui vẻ. "Có gì không vui sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-167.html.]
"Ừ."
"Ừ..." Tống Văn Cảnh trầm mặc trong chốc lát, hôm nay điều duy nhất không vui, chính là đi gặp mẹ vợ.
Anh châm chước một phen hỏi: "Có phải lo lắng chuyện của mẹ em không?" Tống Văn Cảnh có vui vẻ với mẹ vợ không?
Anh đương nhiên không vui vì hành động của mẹ vợ đối với vợ, càng không thích cái loại xa lạ lạnh nhạt với con gái mình.
Anh cũng không tiện nói xấu mẹ vợ, nhưng càng thương cô vợ nhỏ, dừng một chút, lại dỗ dành: "Chân bố vợ không khỏe, sợ là đáy lòng mẹ vợ có oán trách, mặc kệ bà ấy nói cái gì em cũng đừng để ở trong lòng. Là một cô con gái, em đã làm rất tốt."
"Ừ, cảm ơn Tam ca.”
Bỗng nhiên nghe được đề tài này, Diệp Mạn Tinh vốn buồn ngủ rốt cục nhấc mí mắt lên, lên tinh thần một chút.
Cô nhớ tới chuyện của nhị ca, "Tam ca, hôm nay anh không cùng nhị ca?"
"Ừ."
"Vậy hôm nay Tam ca đi đâu? Không phải là đi hái mận chua cho em chứ?"
Diệp Mạn Tinh đương nhiên không tin, nam chính là vì nguyên nhân này.
Anh cũng không giống như một người có thể làm điều đó.
Hết lân này tới lần khác thanh âm nam chính có chút khàn khàn: "Ừ."
Hoa đào tinh nghe có chút bối rối: ..., "Thật sao?"
"Còn có đi làm chút chuyện." Chủ đề này thay đổi thật nhanh chóng?