Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:05:25
Lượt xem: 64
Diệp Mạn Tình dừng lại, nghe giọng nam chủ trầm giọng chịu đựng: "Yếu tố gia đình của em, phải đi theo quân đội, mới có thể bảo vệ em tốt được, anh nghe anh hai nói, chủ nhiệm ủym ban cách mạng Viên Cương thường xuyên đến nhà các em quấy rối.”
"Chẳng lẽ nói, em muốn mang con của anh, trở về nhà mẹ đẻ của em sao?
Người đàn ông này.Nghe được mười phần buồn cười hoa đào tinh nhỏ: ..., nam chủ này quả thực là cao thủ công tâm.
Kết quả này còn chưa tính, cô nghe được nam chủ có chút ám chỉ nhìn cqô, ý có ý chỉ hỏi: "Chính là anh và chị dâu của em đêu ở bên nông trường, dựa vào yếu tố nhà của em, kỳ thật đi nông trường rất khó làm việc."
"Cho dù anh đi, chỉ dựa vào biện pháp bình thường cũng không được, cũng phải tốn chút công sức mới có thể bình an trở về." Trong trường hợp bình thường, Tống Văn Cảnh sẽ không dùng kế với cô vợ nhỏ.
Nhưng anh là đàn ông.
Vợ đều muốn chạy, còn chú ý đến thân sĩ gì đó sao?
Ngớ ngẩn.
Chờ đợi để được độc thân??
Kết quả, anh vốn tưởng rằng vợ sẽ ngoan ngoãn đồng ý ký đơn kết hôn.
Ai ngờ anh rũ mắt xuống, nhìn thấy một đôi mắt trong suốt thủy nhuận giống như nho tươi mới lột ra, trong suốt đến mức làm cho anh thật muốn cúi đầu hôn một cái.
Hoa đào tinh nhỏ tò mò muốn chết. Cô thực sự hỏi với sự tò mò.
Thanh âm kia ôn nhu uyển chuyển, phảng phất mang theo móc câu người vang lên ý vị câu người: "Anh ba, nếu, chúng ta ly hôn, không ở cùng một chỗ, sẽ không giúp đỡ nhau sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-147.html.]
DTV
Tống Văn Cảnh chưa từng nghĩ tới, cô vợ nhỏ trực tiếp đem anh một quân như vậy.
Đôi mắt đen của anh hàm mang, hốc mắt đen kịt như ý, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng cứng rắn kia tựa như
chứa đựng dòng nước mãnh liệt mênh m.ô.n.g bắt đầu khởi động, anh phát giác cổ họng rất ngứa, thậm chí
tim đập cũng không đều nhảy dựng lên.
Đối mặt với người vợ nhỏ bé như vậy, anh phát hiện tim đập nhanh hơn như cô không sợ anh, dùng giọng nói mềm mại cộng hưởng với suy nghĩ của anh, quả thực có sức hấp dẫn muốn chết!
Nhưng đồng thời anh cũng bất đắc dĩ hơn, muốn anh trả lời cô vợ nhỏ như thế nào, vợ mới không chạy đây?
Đáy lòng có muôn vàn ý nghĩ, Tống Văn Cảnh rốt cuộc là quân nhân, quân nhân bảo vệ quốc gia, đồng thời cũng mười phần nặng lời, anh không có cách nào lừa gạt mình, cũng không có cách nào lừa gạt vợ.
Sau một hồi im lặng, Tống Văn Cảnh nghe được thanh âm hơi trầm thấp của chính mình vang lên: "Sẽ không, em là vợ của anh, dù trong nhà em có việc gì thì anh vẫn sẽ luôn ở đây."
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh dịu đi một chút, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp
và chiếc mũi tinh xảo của cô vợ nhỏ, nhìn một lúc lâu:
"Em chỉ cần biết rằng, trái tim của anh hơn phân nữa đêu là bảo vệ quốc gia, một nửa còn lại là bảo hộ em, sự bảo hộ này sẽ không bị tách rời chỉ vì chúng ta bị chia cắt."
"Nếu có thể, anh hy vọng trong mắt em sẽ luôn có niềm vui mà không có nỗi buồn."
Diệp Mạn Tình nghe xong, cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của nam chính, suy nghĩ có chút đăm chiêu.