Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-10-18 04:05:00
Lượt xem: 56
“Đi cùng với cậu nhỏ."
Ong ong ong.
Toàn bộ đầu óc Tống Văn Lâm nổ tung, chỉ có một cảm giác, sợ là cậu xong đời rồi!
Sắc mặt của anh trai giờ đen như mây đen luôn rồi, nội tâm Tống Văn Lâm run lên.
WT80803 Đôi mắt thâm thúy lạnh lùng của Tống Văn Cảnh nhàn nhạt quét qua, giọng nói lạnh nhạt khó tả, anh muốn đánh người: "Giỏi lắm..."
Bảo vệ chị dâu cũng không xong.
Anh trai chỉ nhàn nhạt nói một câu, đáy lòng Tống Văn Lâm đã phát lạnh, vội vàng chạy theo giải thích: “Anh à, anh ruột của em, còn không phải tại hai đứa nhóc này a, cứ muốn đ.â.m vào người chị dâu, em sợ chị dâu bị đụng vào mà."
Vốn tưởng rằng lời này sẽ không có tác dụng gì, không ngờ chân dài của anh trai dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn cậu, à không, nói chính xác là nhìn hai đứa nhóc bên cạnh cậu: “Hai đứa là Nữu Nữu, Tráng Tráng?"
Nữu Nữu Tráng Tráng sợ c.h.ế.t khiếp.
Hai đứa nhóc nhịn lại tiếng khóc nói: "Dạ."
Tống Văn Cảnh miễn cưỡng cười cười với hai đứa nhóc: "Chú là chú nhỏ của hai đứa.”
Hả???
Chú nhỏ?
"Ui ui ui, đau quá, tôi nói cậu trai này bị làm sao vậy, không biết chút gì gọi là kính già yêu trẻ." Tống Văn Cảnh đi ở phía trước, ông già bị bắt bên cạnh anh vẫn gào gào gào khóc, cơ hồ là mắng anh tới m.á.u chó đây đâu.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-131.html.]
Tống Văn Cảnh không thèm để ý ông ta, coi ông ta như không khí.
Ông lão kia tức giận gần chết, la hét nói muốn đi báo cảnh sát.
Kết quả Tống Văn Cảnh trả lời một câu: "Được thôi, nhưng tôi là sĩ quan, chờ chút tôi đưa ông đến đồn báo án. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi ông, ông lén lút nhìn trộm nhà họ Diệp làm gì?" Thời đại này, ở bên ngoài dòm ngó nhà của xã viên, lại còn là người không quen biết, chẳng khác gì kẻ trộm cắp.
Ông lão tóc trắng vừa nghe nói mình là trộm, tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cậu nói cái gì đấy, cậu là sĩ quan, sao có thể nói bừa bãi oan uổng người khác chứ?"
Nhưng lòng phòng bị của người bắt ông rất lớn, nói cái gì cũng không thông, lời ông nói đối phương không nghe, ông lão tóc trắng tức giận giống như bị mèo nắm đuôi chuột. Dù ông làm thế nào cũng không chạy thoát được.
Nói tới vậy rồi còn không được, hai mắt ông chợt hiện luồng sáng rồi biến mất, cuối cùng nhìn mấy người một chút bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "À, theo đuổi một cô gái nhỏ cũng không được hả? Đáng thương à..."
Nói tới đây, nam đồng chí cao đến quá đáng này cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn ông.
Sắc mặt Tống Văn Cảnh căng thẳng vô cùng, anh rủ mắt xuống nhìn ông lão này, đôi lông mày rậm gần như ngưng tụ lại với nhau.
Hai người đến cửa, theo lý anh nên vào trước.
Nhưng ông lão này quá đáng nghi: kín miệng, thân phận, mục đích, nơi ở, ông đều ngậm kín miệng không nói.
Nếu cứ để người ở cửa nghe chuyện nhà họ Diệp thì sẽ không thích hợp.
Anh tính trước tiên để em trai trông người, anh bước chân dài một bước định vào bên trong, lại bị hai đứa nhóc một trước một sau vây quanh.
Thanh âm nói chuyện từ trong phòng xuyên thấu ra ngoài, người được nói đến là anh.
Lần này Tống Văn Cảnh không thể đi vào liền được.
Trong nhà chính nhà họ Diệp, mấy người nhà họ Diệp tranh cãi xem ai sẽ là người đi gặp anh Diệp.