Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:04:39
Lượt xem: 72
Hỏi cho rõ ràng rồi cô sẽ chuẩn bị trước cho anh.
Trái tim Tống Văn Cảnh hơi rung động, tâm tình thật sự rất tốt, âm thanh hơi thả lỏng: "Ở đây có 3000 tệ, một tháng em đưa anh 10 tệ là đủ rồi."
"Đây là tiền để vợ mua đồ ăn, cũng để em dự chi mọi thứ"
Trong nháy mắt hoa đào tinh nhỏ đã bị anh làm cho choáng váng, sao nam chính này lại có nhiều tiền như vậy?
"Hiện tại cấp bậc của anh gì? Sao anh có nhiều tiền như vậy?"
Ở thời đại này tiền lương của một công nhân bình thường là ba mươi hai tệ một tháng, tiền lương của một cán bộ cao cấp mới được bảy tám mươi tệ. Lúc này, lương của nam chỉnh hẳn sẽ không vượt quá tám mươi tệ mới đúng.
DTV
Ba nghìn tệ, công nhân bình thường phải làm việc không ngừng nghỉ trong mười năm mới có được số tiền tiết kiệm này, nhưng cô biết nam chính vẫn luôn gửi tiền về nhà.
Hoa đào tinh nhỏ tò mò muốn chết.
Quả nhiên không hổ là nam chính Long Ngạo Thiên. Kiếm tiền cũng phải kiếm nhiều hơn người khác.
Không biết do nụ cười của cô vợ nhỏ hay do âm thanh ngạc nhiên của cô đã thỏa mãn lòng tự trọng anh hùng của người đàn ông.
Người nói anh lợi hại, khen ngợi anh, đỏ mắt với anh cũng rất nhiều nhưng không ai nhẹ nhàng nói một tiếng "thật nhiều" khiến cho anh thỏa mãn như cô vợ nhỏ.
Lòng tự trọng của đàn ông được thỏa mãn, mặc dù dòng m.á.u nóg trong cơ thể đang rừng rực cháy, anh vẫn cố khống chế cho tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-117.html.]
Anh hừ nhẹ một tiếng: "Phó đoàn trưởng, tiền lương một tháng tăng lên 78 tệ, có thể nuôi được em với con."
"Còn về số tiền này, phần lớn là tích lũy từ tiền lương trước đây, còn có một ít là phần thưởng của các nhiệm vụ.” Giọng nói Tống Văn Cảnh đân kiên định hơn: "Trách nhiệm của đàn ông là phải nuôi gia đình, anh sẽ cố gắng hơn để nuôi em và con cho thật tốt." Hoa đào tinh nhỏ ngớ ra, nhanh như vậy anh đã là phó đoàn trưởng rồi? Không phải anh chỉ mới hai mươi mấy tuổi sao?
Nhưng lòng hoa đào tinh còn rất vui vẻ.
Nam chính có một thân khí thế sắc bén lạnh băng giống như một thanh kiếm, vốn dĩ đây không phải là kiểu người mà hoa đào tinh thích nhất.
Nhưng loại tình cảm cứng nhắc đơn giản không trộn lẫn nhiều tạp chất, cũng không tính nhiều hiệu quả và lợi ích, tóm lại vẫn khiến cho người ta cảm thấy thích. "Anh thật lợi hại nha, phó đoàn trưởng."
Cô thật sự xúc động.
Quả nhiên nam chính chính là nam chính, cũng khó trách nữ chính sống lại vẫn nhớ mãi không quên, có đôi khi chẳng phải do con người mà thứ người ta soi xét là tài phú xuất sắc sau lưng người đàn ông đó.
Cô sờ sờ túi tiền, phát hiện bên trong có một xấp tiền giấy thật dày, cô cũng coi như cảm nhận được rõ ràng xúc cảm của đồng nhân dân tệ.
Cô đếm ra hai mươi tờ, sau đó đưa cho nam chính: "Đây, cho anh."
Nghe thấy một tiếng "thật lợi hại" của cô vợ nhỏ, trái tim của Tống Văn Cảnh đập nhanh hơn không ít, cứ một mực “thình thịch” như muốn nổ tung.
Từ trước đến giờ anh không nghĩ tới được khen ngợi là hành vi làm cho người ta nghiện như vậy.
Anh thả lỏng người, tâm tư làm chuyện ngọt ngào trong lòng sớm đã bị anh khống chế vào một góc, một người chiến sĩ giỏi chiến đấu cũng là thợ săn ăm hiểu ẩn núp nhất.