Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 417: Phiên ngoại 11

Cập nhật lúc: 2025-05-21 06:45:57
Lượt xem: 217

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn nhỏ trong góc bữa tiệc.

Lâm Ngọc nhìn về phía cô dâu chú rể đang mời rượu phía xa, trong lòng vừa ghen ghét vừa buồn bực. Đều là cháu trai nhà họ Tạ, dựa vào đâu Tạ Thầm có được sự nghiệp thành công, cưới được kiều nữ, còn con trai Tạ Mậu của bà ta thì không được?

Lâm Ngọc nghiêng đầu nhìn con dâu Chu Song Oanh, trong mắt chợt lóe lên vẻ bất mãn. Hôm nay ở trên sân khấu, Thẩm Song Yến vô cùng xinh đẹp, sóng vai đứng chung một chỗ với Tạ Thầm đúng là nam thanh nữ tú. Dù là Lâm Ngọc cũng không nhịn được phải thừa nhận hai người rất xứng đôi.

Vẻ ngoài của Chu Song Oanh cũng không tồi, coi như người đẹp. Nhưng xét về ngũ quan chỉ có thể gọi là thanh tú: “Đẹp” phần lớn là dựa vào quần áo trang điểm. Thẩm Song Yến thì khác, dù cô không cố tình trang điểm, cũng có thể xếp vào hàng mỹ nhân rồi, chỉ cần trang điểm thêm một chút, nói là sắc đẹp lấn áp tứ phương cũng không quá.

Lâm Ngọc không phải người nông cạn chỉ coi trọng vẻ ngoài. Nhưng mà, dù bỏ qua diện mạo, xét về tài cán, gia thế, bối cảnh, tiền tài… Chu Song Oanh cũng không có điểm nào so được với Thẩm Song Yến. Chỉ có cái bằng đại học Thanh Hoa coi như tạm chấp nhận được, tạm so được với bằng đại học Bắc Đại của Thẩm Song Yến, không phân biệt cao thấp.

Nhưng Thẩm Song Yến là sinh viên vinh dự của trường, trong thời gian học tập còn đạt được rất nhiều giải thưởng, Chu Song Oanh thì chỉ đủ tiêu chuẩn bay qua tầng trời thấp.

Nếu không phải vì Chu Song Oanh coi như còn có chút bản lĩnh, có độ nhạy bén cực cao đối với phương hướng phát triển kinh tế, mấy năm qua nhiều lần đưa ra dự đoán chính xác, khiến nhà bọn họ tranh thủ được không ít cơ hội, bà ta đã bảo con trai ly hôn với Chu Song Oanh từ lâu rồi.

Vân Chi

Nhưng mà nghĩ đến điều này, trong lòng Lâm Ngọc càng bực bội hơn. Không biết vì sao, dường như nhà bọn họ luôn thiếu chút may mắn, dù có kiến nghị Chu Song Oanh đứa ra, rất nhiều lần bọn họ làm theo, kết quả cuối cùng lại không được như ý.

Đương nhiên Lâm Ngọc không muốn thừa nhận là do bọn họ quá tham lam, quá không kiên nhẫn, tay rút lại quá nhanh khiến lợi ích bay mất, chỉ cảm thấy do Chu Song Oanh không dùng hết toàn lực. Đặc biệt là một hai năm trở lại đây, càng ngày Chu Song Oanh càng không chịu mở miệng nói cho bọn họ phương hướng đầu tư mới.

Trên sân khấu, đôi vợ chồng son đã hoàn thành nghi thức, xuống dưới mời rượu.

Lâm Ngọc khẽ chọc Tạ Nham: “Tốt xấu gì cũng là con trai ông, nó kết hôn chưa nói không mời ông lên ngồi ghế khách quý, kính trà thế nào cũng phải kính ông trước chứ? Nó xếp chúng ta ở bàn tiệc cuối cùng thế này là thế nào? Trong mắt nó còn có người cha như ông không?”

Tạ Nham lạnh lùng hừ một tiếng: “Trong mắt nó có người cha như tôi hay không, bà không biết sao?”

Lâm Ngọc cứng người: “Ông cam tâm như vậy?”

“Không cam tâm thì thế nào? Bà cho rằng tôi muốn vậy sao? Bà có ý đồ gì chẳng lẽ tôi lại không biết, cha tôi còn không thèm nhận tôi làm con trai rồi, bà vẫn mong được làm bà chủ nhà họ Tạ sao?”

Câu này chặn họng, khiến Lâm Ngọc không chịu nổi.

Thấy bà ta sắp lên cơn điên, Tạ Mậu biết rõ tính tình mẹ mình vội vàng ngăn bà ta lại: “Mẹ, đang trong tiệc cưới đó, người ngồi trong này đều là nhân vật có uy tín có danh dự, để người ta nhìn thấy không tốt đâu. Mẹ, mẹ đừng quên tính tình ông nội và anh Cả, mẹ đã quên chuyện bảy năm trước rồi sao?”

Lâm Ngọc há miệng, sau đó không nói lời nào nữa.

Bảy năm trước, bọn họ một lòng một dạ muốn quay về nhà họ Tạ. Khi đó Tạ Nham chưa thấy rõ địa vị của mình trong lòng Tạ Khuê, dựa vào việc là con trai độc nhất của Tạ Khuê, cảm thấy dù mình từng làm sai, Tạ Khuê cũng sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc, nên đã nhảy nhót lung tung, giở rất nhiều thủ đoạn, nhưng mà cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì.

Thấy không thể thông qua Tạ Khuê được, bọn họ đổi sang tính toán đi con đường Tạ Thầm, sau vài lần dây dưa, thậm chí còn dùng thân phận cha ruột tạo áp lực, còn chạy tới trường học của Tạ Thẩm tung tin đồn, định dùng dư luận ép Tạ Thầm vào khuôn khổ. Không ngờ, chính chiêu này đã chọc giận Tạ Khuê, từ đó về sau bọn họ bắt đầu rơi vào số con rệp, làm gì cũng không thuận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-417-phien-ngoai-11.html.]

Không phải hạng mục bị chính phủ gạt bỏ, thì bị đối thủ hớt tay trên, từng chuyện nối đuôi nhau tới, đánh bọn họ không kịp trở tay, khiến bọn họ ốc không mang nổi mình ốc. Chỉ gần nửa năm, tiền vốn của bọn họ đã tiêu tan hết, đối mặt với nguy cơ phá sản. Tạ Nham tới nhà họ Tạ xin giúp đỡ, khi ấy mới biết, hóa ra tất cả khốn cảnh mà bọn họ gặp phải đều là bút tích của Tạ Khuê.

Cuối cùng bọn họ nhận ra được, nhà họ Tạ không phải bọn họ có thể ép bức, Tạ Khuê chỉ cần vung tay là có thể khiến bọn họ không thể ngốc ở thủ đô nữa.

Cứ như vậy, bọn họ phá sản. Cả nhà chen chúc trong căn nhà thuê chật hẹp, chịu đựng cuộc sống hôm nay không biết ngày mai ba năm, cuối cùng bọn họ sợ. Đặc biệt là Tạ Nham, đời này ông ta chưa từng chịu khổ, ông ta không chịu nổi nữa, đã chịu thua, vứt bỏ tất cả vọng tưởng, tới trước mặt Tạ Khuê khóc lóc thảm thiết, nhận lỗi.

Tạ Khuê vẫn còn chút tình cảm cha con với ông ta, cũng nghĩ đến dù gì ông ta cũng là cha ruột của Tạ Thầm, sống quá thảm sẽ khiến người ta phê bình Tạ Thầm, lúc ấy mới buông lỏng tay.

Cuối cùng nhà bọn họ mới cứu vãn được, sau đó bọn họ lại cố gắng xum xoe, tìm cảm giác tồn tại trước mặt Tạ Khuê, biểu hiện đủ loại hiếu thảo, thậm chí ngay cả Dư Thanh và Tạ Thầm bọn họ cũng cố hết sức nịnh bợ lấy lòng, chỉ cần lấy được chút tiền lọt qua kẽ tay nhà họ Tạ, cũng đủ để cuộc sống của bọn họ tốt lên rồi. Sau đó Tạ Nham quen biết Chu Song Oanh, được Chu Song Oanh giúp đỡ, bọn họ lại có xu thể vực dậy vươn lên.

Cũng chính vì như vậy, Lâm Ngọc lại bắt đầu phiêu, nhưng Tạ Nham và Tạ Mậu suy nghĩ thấu đáo hơn bà ta.

Tạ Mậu nói: “Năm đó ông nội có thể khiến chúng ta hai bàn tay trắng, bây giờ cũng có thể.”

Nhớ lại cuộc sống ba năm đó, Lâm Ngọc hít sâu một hơi, hung dữ mắng: “Cái lão già c.h.ế.t tiệt kia, sao vẫn chưa c.h.ế.t đi!”

Lời này rất nhỏ, nhỏ đến mức ngoài Tạ Mậu đang đưa tai lại gần nói chuyện với bà ta ra, ngay cả Tạ Nham đang ngồi bên cạnh cũng không nghe thấy.

Tròng mắt Tạ Mậu giật giật, cười khổ: “Ông nội đã giao hết mạng lưới quan hệ vào tay anh Cả từ lâu rồi, bây giờ anh Cả đã không phải là cậu thiếu niên ngây ngô non nớt trước đây, an ấy đã có thể tự mình bày mưu lập kế, đảm đương một phía. Dù ông nội không còn nữa, anh ấy muốn đối phó với chúng ta cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Càng đừng nói, bây giờ anh ấy đã cưới Thẩm Song Yến, tương đương có nhà họ Thẩm đứng sau.”

Những lời này khiến Lâm Ngọc căng thẳng, chỉ trong nháy mắt chút lâng lâng ban đầu đã biến mất không còn sót lại chút nào.

Tạ Mậu thở dài: “Mẹ, đừng nghĩ lung tung nữa. Giống như bây giờ, giữ mối quan hệ tốt với anh cả, đôi bên nể mặt nhau tốt hơn nhiều so với xé rách da mặt.

Nhận ra hiện thực, Lâm Ngọc đành phải nhận, bà ta cũng là người co được dãn được, nếu đã không có khả năng xoay người, ép Tạ Thầm xuống, vậy thì nhất định phải giữ được quan hệ hòa bình giữa đôi bên, ít nhất cũng qua lại như thân thích bình thường.

Nhưng chỉ dựa vào chút tình cảm mặt mũi này, có thể làm được gì? Công ty nhà bọn họ gửi công văn xin phê duyệt, gửi lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy bên trên trả lời.

Bà ta liếc mắt nhìn Chu Song Oanh: “Không phải cô lớn lên cùng Thẩm Song Yến sao? Ngồi đây lát nữa bọn họ tới mời rượu, nhớ thân thiện chút.”

Chu Song Oanh khẽ cười: “Mẹ cảm thấy bọn họ sẽ tới mời rượu sao?”

Nghĩ cái gì vậy? Nhiều bàn khách khứa thế này, nếu Tạ Thầm và Thẩm Song Yến đi mời rượu từng bàn một qua tới bên này, không mệt c.h.ế.t sao? Bọn họ còn ngồi ở bàn tiệc cuối cùng, nào tới lượt bọn họ?

Lâm Ngọc lại lần nữa nghẹn họng, không vui trừng mắt: “Vậy cô không biết chủ động chút, tự mình chạy qua ôn lại tình cảm.”

Chu Song Oanh trợn mắt khinh bỉ, không nói chuyện.

Cô ta với Thẩm Song Yến thì có tình cảm gì?

Loading...