Thẩm Hướng Dương và Du Tiểu Miên đã kết hôn vài năm, hiện giờ dưới gối đã có một cô con gái, tên là Thẩm Vận.
Thẩm Vận chạy tới ôm đùi Thẩm Húc, đôi mắt to tròn tràn ngập ý tứ do thám: “Bác trai, có phải chị Yến Tử đang yêu không?”
Du Tiểu Miên bật cười, xách cô nhóc bốn tuổi lên: “Bớt tác quái, con thì biết cái gì là đang yêu?”
Thẩm Vận không phục, chống nạnh, nói: “Đương nhiên là con biết rồi. Cha nói, khi cha mẹ yêu nhau, mỗi lần hẹn hò mẹ đều mặc bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm tỉ mỉ nhất, còn cố ý gội đầu sửa lại kiểu tóc. Hôm nay chị Yến Tử cũng mặc quần áo đẹp, cũng trang điểm, cũng gội đầu. Con thấy chị ấy sấy tóc trong phòng.”
Bị con gái nhà mình vạch trần chuyện giữa mình và Thẩm Hướng Dương, Du Tiểu Miên trừng mắt nhìn con gái một cái, nhưng lời này cũng khiến cô phải ngẫm nghĩ: “Anh Cả, chị dâu, có phải vừa rồi Yến Tử còn xịt nước hoa không?”
Thẩm Húc chấn kinh! Có dung, chắc chắn có dùng nước hoa! Vừa rồi hắn cũng ngửi thấy mùi hương, chỉ là không nghĩ quá nhiều!
Hắn lập tức có chút hoảng loạn: “Không…… Không thể nào?”
Điền Tùng Ngọc cũng sửng sốt: “Yến Tử mới mười bảy!”
Du Tiểu Miên: “Qua hai tháng nữa là mười tám rồi.”
Thẩm Húc nhíu mày: “Vậy cũng chưa tới.”
Du Tiểu Miên không cho là đúng: “Dù mới mười bảy cũng không nhỏ nữa. Yêu đương mà thôi, đâu phải kết hôn.”
Vốn dĩ cô đang định nói thêm hai câu nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Húc đã thay đổi, lập tức ngậm miệng lại.
Thẩm Húc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cuối cùng vẫn không nhịn được, đứng dậy xoay người ra ngoài.
Điền Tùng Ngọc bị hành động bất thình lình này của hắn làm khó hiểu: “Anh đi đâu thế?”
Nhưng mà, Thẩm Húc đi quá nhanh, không hề nghe thấy câu hỏi của vợ mình.
Thẩm Phồn trả lời thay: “Còn phải hỏi sao, chắc chắn là đi tìm chị gái con rồi.”
Nói xong, Thẩm Phồn sửng sốt, lập tức buông máy chơi game trong tay xuống: “Cha, chờ con với! Con cũng muốn đi! Để con xem xem đứa nào dám có ý đồ với chị gái con!”
Hai cha con lén lút đi tới tiệm cơm Tây mới mở, không vào bên trong mà quan sát cảnh vật xunh quanh, sau đó chọn nơi có tầm nhìn rộng mở đối diện tiệm cơm, núp sau cây cột ngó đầu nhìn vào bên trong.
Thẩm Song Yến ngồi ngay bàn gần cửa sổ của tiệp cơm Tây mới mở, Thẩm Húc và Thẩm Phồn có thể nhìn xuyên qua cửa kính, thấy rõ tình hình bên trong.
Tổng cộng sáu người, ba nam ba nữ.
Xem ra đúng là tụ tập với bạn học thật.
Cục đá trong lòng Thẩm Húc buông xuống, sau khi lấy lại tinh thần thì có chút xấu hổ. Thật ra nếu Thẩm Song Yến đang yêu, có lẽ hắn cũng sẽ không trực tiếp lao ra ngoài kéo người về, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn không nhịn được muốn tới xem thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-413-phien-ngoai-7.html.]
Xem xong rồi, đầu óc cũng thả lỏng, đồng thời không khỏi cảm thấy xấu hổ vì mình quá khẩn trương.
Nếu để Thẩm Song Yến biết, con bé sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Thẩm Húc cúi đầu nhìn về phía Thẩm Phồn, vừa vặn đối mặt với ánh mắt Thẩm Phồn cũng đang nhìn qua bên này.
“Chuyện hôm nay đừng để Yến Tử biết!”
“Chuyện hôm nay đừng để chị ấy biết!”
Hai cha con đồng thời mở miệng, đều sửng sốt, chỉ một giây sau lại vô cùng ăn ý đứng dậy, phủi bụi đất trên người, tiêu sái nện bước về nhà.
Ngày hôm sau, nhà họ Thẩm nghênh đón vài vị khách.
Là một gia đình, có ông bà nội, mẹ và một cậu thiếu niên.
Bọn họ tới là để cảm tạ. Cậu thiếu niên này không biết bơi, mấy hôm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rơi xuống sông, được Thẩm Song Yến cứu lên, mới tránh được một tai họa.
Thẩm Húc nhận ra cậu thiếu niên kia, là một trong số bạn học hôm qua Thẩm Song Yến hẹn gặp.
“Ông Tạ, bà Tạ, dì, mấy thứ này quá quý trọng, cháu không thể nhận. Cháu và Tạ Thầm là bạn học, cháu lại biết bơi, thấy cậu ấy giãy giụa trong nước, không thể nào thấy c.h.ế.t không cứu. Với cháu mà nói, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng để nhắc tới.”
Ông Tạ lắc đầu: “Đối với cháu mà nói, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng đối với Thầm Nhi mà nói lại là ơn cứu mạng. Cô bé, cháu nhận đi. Nói ra thì việc này đã qua vài ngày rồi, nhà ông nên tới cửa nói lời cảm ơn sớm hơn mới phải, chỉ là trong nhà xảy ra chút việc, mong cháu và gia đình đừng trách nhé.”
“Đương nhiên là không trách rồi, ông đừng quan trọng hóa vấn đề.”
Người hai nhà khách sáo với nhau vài câu, cuối cùng nhà họ Tạ để quà lại ra về.
Suốt cả quá trình, Thẩm Húc đều có chút thất thần, đợi sau khi khách ra về rồi, hắn vẫn đang nghĩ đến một vấn đề: “Cái tên này nghe quen tai thế nhỉ?”
Thẩm Hướng Dương cho rằng người hắn hỏi là ông Tạ: “Anh Cả, ông Tạ chính là người năm trước vừa được điều nhiệm lên chức phó bộ trưởng bộ dân chính. Chẳng qua nhà chúng ta không có quan hệ gì với nhà bọn họ mà thôi, có lẽ anh nhìn thấy tên ông ấy trên báo chí, hoặc là nghe cha nhắc tới ông ấy.”
Thẩm Húc nhíu mày, cái tên hắn cảm thấy quen tai không phải tên của ông Tạ, mà là Tạ Thầm.
Tạ Thầm, Tạ Thầm! Rốt cuộc đã từng nghe qua ở nơi nào nhỉ?
Vân Chi
Đột nhiên, hắn đứng bật dậy.
“Vừa rồi mẹ của Tạ Thầm giới thiệu bà ấy tên gì?”
Mọi người có mặt trong phòng đều nhìn nhau, không hiểu ra sao, nhưng mà Điền Tùng Ngọc vẫn trả lời hắn: “Dư Thanh.”
“Đúng! Chính là Dư Thanh! Có phải cha của Tạ Thầm tên là Tạ Quảng Thân? Cậu ta còn có một bà mẹ kế tên Lâm Ngọc, và em trai cùng cha khác mẹ tên Tạ Mậu không?”