Sau khi ký kết hợp đồng lao động với Chu Ái Hồng xong, Thẩm Húc lại tuyển thêm một người nữa ở thủ đô, đãi ngộ giống với Chu Ái Hồng.
Buổi tối, Thẩm Húc dẫn vợ con quay về khu tập thể Ngô Đồng.
Thẩm Hướng Dương kéo hắn qua một bên hỏi: “Anh Cả, có phải cửa hàng quần áo của anh đang tuyển người không?”
“Hôm nay đã tuyển được hai người rồi.”
Thẩm Hướng Dương sửng sốt: “Vậy có tuyển nữa không?”
“Ngày thường chỉ cần hai người là đủ rồi. Chỉ là nếu có người xin nghỉ, chỉ một người đi làm sẽ tương đối mệt. Đừng thấy cửa hàng thời trang này của anh chỉ là cửa hàng nhỏ mà lầm tưởng, công việc vẫn rất nhiều. Đặc biệt là cửa hàng của anh không giống các cửa hàng khác, kiểu dáng quần áo thời thượng hơn, nguyên liệu lại tốt, buôn bán sẽ không kém. Cho nên, nếu tìm được người thích hợp, thì tuyển thêm một người nữa cũng được.”
Nói xong, Thẩm Húc quay đầu sang, kỳ quái nhìn em trai: “Em hỏi chuyện này làm gì? Trước kia em chưa bao giờ hỏi anh chuyện làm ăn.”
“Anh Cả, em có một người bạn, anh nhận cô ấy tới cửa hàng quần áo làm việc, có được không?”
“Ai?”
“Du Tiểu Miên.”
Thẩm Húc càng cảm thấy kỳ quái hơn: “Cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp nhỉ? Nếu tốt nghiệp rồi, dựa vào bằng đại học của cô ấy, còn tốt nghiệp từ trường luật, dù không thể vào tòa án, viện kiểm sát, cũng có thể làm luật sư mà? Cô ấy định tới cửa hàng của anh bán quần áo sao? Em nghiêm túc chứ?”
“Ý em là làm thêm, khi việc học không bận rộn lắm thì tới làm, không ảnh hưởng đến việc học.”
Thẩm Húc nhíu mày: “Anh nhớ rõ điều kiện nhà bọn họ khá tốt, cô ấy còn là sinh viên, mỗi tháng có tiền trợ cấp của nhà nước, hẳn là không thiếu tiền mới đúng?”
Thẩm Hướng Dương thở dài: “Cha cô ấy bị bệnh, điều kiện chữa bệnh ở quê cô ấy có hạn, nên cô ấy đã đưa cha mình tới thủ đô, vừa phẫu thuật trước đó không lâu, cuộc phẫu thuật rất thành công nhưng mà tốn không ít tiền. Tuy rằng điều kiện nhà bọn họ không tồi, nhưng cũng không tính là giàu có, sau khi phẫu thuật xong, căn bản của cải đều đào rỗng rồi.”
“Hiện giờ tính mạng đã không còn gì đáng ngại, nhưng sức khỏe yếu, sau này phải an dưỡng, không thể làm việc nặng. Sợ là về sau không thể tiếp tục đi làm nữa, chưa nói tới chuyện không thể kiếm được tiền, còn phải tiêu tốn không ít. Nên Du Tiểu Miên muốn tìm công việc làm thêm, giảm bớt gánh nặng cho gia đình, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm.”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-399-phat-hien-ra-bi-mat.html.]
“Nhưng mà cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp, chỉ có thể lợi dụng thời gian rảnh rỗi khi không có tiết học, công việc bán thời gian như vậy không dễ tìm lắm. Em nghĩ mọi người đều là bạn bè cũ, có thể giúp được thì giúp. Em nhớ trước đây khi Thẩm Thực Ký khai trương, anh từng thuê mấy người làm bán thời gian như vậy. Lần này cửa hàng quần áo khai trương, chắc anh cũng phải thuê thêm người làm bán thời gian nhỉ?”
“Sau khi kết thúc hoạt động khai trương, anh có thể sắp xếp cho cô ấy một vị trí. Làm bán thời gian không thể so được với nhân viên chính thức, tiền lương và đãi ngộ của cô ấy tất cẩ cứ để em bỏ ra.”
Thẩm Húc khẽ nheo mắt: “Anh thiếu chút tiền ấy sao?”
Thẩm Hướng Dương sửng sốt: “Không phải! Em đâu nói anh thiếu tiền, chỉ là em cảm thấy người là do em dẫn tới, em phải chịu trách nhiệm.”
Thẩm Húc không nói lời nào, nhìn Thẩm Hướng Dương từ trên xuống dưới. Thẩm Hướng Dương bị hắn nhìn sởn cả gai ốc lên: “Anh…… Anh Cả…… Anh…… Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Thẩm Húc dời tầm mắt: “Được! Chỉ cần cô ấy không chê công việc này mất mặt, em cứ bảo cô ấy tới!”
Thẩm Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra: “Không chê, không chê! Ngày mai em sẽ nói với cô ấy!”
Ánh mắt Thẩm Húc lóe lên, hắn cảm thấy mình vừa phát hiện ra được một bí mật.
Có lẽ không lâu nữa nhà bọn họ sẽ có chuyện vui.
Tính ra thì, Thẩm Hướng Dương đã hai mươi mốt rồi, mấy tháng nữa là hai mươi hai.
Nghĩ tới đây, Thẩm Húc lại nhớ đến Thẩm Hướng Dung. Năm nay cô ấy đã hai mươi lăm tuổi. Thẩm Húc cảm thấy con gái ở độ tuổi này vẫn rất trẻ trung, nhưng Viên Tố Quân lại có chút sốt ruột. Mấy ngày hôm trước, bà ấy còn càm ràm với hắn một lúc lâu, cảm khái rất nhiều.
Từ sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, dường như Thẩm Hướng Dung đã biến thành cỗ máy học tập, ngoài học ra không còn hứng thú với chuyện gì khác.
Cả ngày cô ấy đều ở lại trường, cho dù thi thoảng về nhà cũng sẽ ra ngoài, không phải tới thư viện, thì hẹn với bạn học cùng luyện tập khẩu ngữ.
Thẩm Húc thở dài.
Thật ra chỉ cần Thẩm Hướng Dung vui vẻ, vậy cũng không tệ rồi, không phải sao?
Ai quy định, nhất định phải kết hôn? Nhất định phải có người yêu?