Dương Nhị Hổ lại lần nữa chấn kinh: “Mẹ!”
Lưu Thiến sững sờ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ban đầu còn cười mỉa bây giờ đã biến thành cười to: “Bà già, Đại Hổ là con ruột của bà, còn Nhị Hổ mới là con nuôi nhỉ? Vì một đứa con hoang, bà không chỉ không cần con dâu, ngay cả con trai ruột cũng từ bỏ? Bà không nghĩ xem, bà lớn tuổi như vậy rồi, sau này ai chăm sóc bà lúc tuổi già?”
Bà Dương nắm c.h.ặ.t t.a.y của Dương Đại Hổ: “Tôi không thiếu người dưỡng lão.”
Dương Đại Hổ liên tục nói: “Mẹ, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con. Chăm sóc mẹ lúc tuổi già là việc nên làm.”
Lưu Thiến nhìn bà Dương một lát, lại nhìn Dương Đại Hổ một lát, ánh mắt độc ác đến mức đáng sợ. Nhưng mà ánh mắt không thể g.i.ế.c được người, cuối cùng cô ta vẫn bị công an dẫn đi, ngay cả Dương Nhị Hổ cũng bị mang đi theo.
Đợi mọi người tan hết, đột nhiên bà Dương ngã nhào ra đất, giống như sức lực trên người đều bị rút hết vậy. May mà Dương Đại Hổ phản ứng nhanh, kịp thời đỡ được bà ấy: “Mẹ! Mẹ không sao chứ?”
Lúc này bà Dương giống như lập tức già đi mười tuổi, giọng nói cũng không còn có lực như trước: “Mẹ không sao. Đại Hổ, mẹ… Mẹ sai rồi. Mẹ có lỗi với con, cũng có lỗi với Nhị Hổ. Mẹ không dạy dỗ nó tử tế, là lỗi của mẹ. Vì nó, mẹ ép con phải chịu ấm ức một điều nhịn chín điều lành, cũng là lỗi của mẹ. Đều là lỗi của mẹ. Hy vọng…… Hy vọng lần này mẹ không làm sai.”
“Mẹ!”
Bà Dương lắc đầu: “Mẹ biết, con lo lắng cho mẹ, con là đứa trẻ ngoan. Con yên tâm, mẹ vẫn chịu đựng được. Mẹ đã hỏi thăm rồi, tội của Nhị Hổ không nặng bằng Lưu Thiến, cho dù ngồi tù, cũng chỉ khoảng ba năm đến bảy năm. Bây giờ Nhị Hổ mới hai mươi ba, dù bảy năm sau, khi ra tù cũng mới ba mươi tuổi.”
“Chỉ cần nó có thể thay đổi, ba mươi tuổi vẫn còn trẻ, vẫn chưa muộn. Tiền tiết kiệm mấy năm nay mẹ đều giữ cho nó, đến lúc đó sẽ đưa nó hết. Nếu nó vẫn không thay đổi, không biết lỗi của mình. Mẹ sẽ coi như chưa từng sinh đứa con này. Đại Hổ, mẹ cầu xin con một chuyện cuối cùng, có được không?”
Dương Đại Hổ: “Mẹ nói đi!”
“Mẹ chỉ hy vọng ân oán giữa con và vợ chồng Nhị Hổ Lưu Thiến, đừng liên lụy tới lũ trẻ.”
Dương Nhị Hổ và Lưu Thiến có hai đứa nhỏ, đứa lớn năm tuổi, đứa nhỏ mới hai tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-388-giai-quyet-vo-chong-luu-thien-2.html.]
Dương Đại Hổ gật đầu: “Mẹ, nếu Nhị Hổ và Lưu Thiến đều ngồi tù, con sẽ chăm sóc cháu trai cháu gái tử tế.”
“Không!” Bà Dương không có đồng ý: “Mẹ vẫn làm việc được. Bọn trẻ có mẹ chăm sóc rồi, bọn trẻ không nên trở thành là trách nhiệm của con. Mẹ đã không dạy dỗ tốt Nhị Hổ rồi, chỉ hy vọng có thể dạy dỗ tốt bọn trẻ.”
“Mẹ, hay là mẹ và các cháu qua đây ở chung với chúng con đi. Nếu không, trong nhà chỉ còn mẹ già và lũ trẻ, con không yên tâm.”
“Có gì không yên tâm? Nhà chúng ta ở bên kia đã vài thập niên rồi, quan hệ với hàng xóm đều hòa thuận, có việc gì chỉ cần gọi một tiếng là mọi người chạy tới giúp đỡ ngay. Hơn nữa, không phải nhà con cũng chỉ cách nhà bên kia hai con phố sao? Nếu con hiếu thảo, rảnh rỗi qua thăm mẹ là được.”
Dương Đại Hổ không lay chuyển được được ý định của bà ấy, đành phải đồng ý.
Chuyện Dương Nhị Hổ cũng coi như một đòn cảnh cáo cho đám người gia nhập trước đó định giở trò, có vết xe đổ của Dương Nhị Hổ, bọn họ đều thu lại ý đồ xấu của mình, chuyện gia nhập cũng tiến triển thuận lợi hơn.
Tuần cuối cùng của tháng tám, cửa hàng gia nhập đầu tiên đã được xác định.
Vân Chi
Đồng thời, công trình xây dựng xưởng thực phẩm Thẩm Thực Ký cũng hoàn thành kỳ một.
Sở dĩ nói là kỳ một, là vì kỳ vọng của Thẩm Húc đối với Thẩm Thực ký rất lớn, bố trí rất nhiều hạng mục chưa thực hiện được.
Suy xét đến quy mô của nhà xưởng sau này, chỉ riêng diện tích đất xin nhà nước phê duyện thôi cũng vô cùng lớn rồi. Suy nghĩ của Thẩm Húc rất đơn giản, nếu sau này thanh danh của Thẩm Thực Ký càng ngày càng lớn, sẽ trở thành nhãn hiệu nổi tiếp khắp cả nước, hệ thống cửa hàng sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Nếu như thất bại, qua vài năm nữa bán sang tay mảnh đất ở Bằng Thành này thôi cũng thu được một khoản lớn rồi. Dù tính thế nào, hắn đều không thua lỗ.
Nhưng nhà xưởng lớn như vậy, muốn xây dựng xong trong vòng hai tháng, còn phải đạt được yêu cầu của Thẩm Húc, là chuyện không thể nào. Bởi vậy, Thẩm Húc quy hoạch xây dựng nhà xưởng thành ba kỳ. Kỳ đầu tiên là đơn giản nhất. Chỉ cần có thể sản xuất tương ớt theo công thức bí truyền của hắn là được, những sản phẩm khác tạm thời chưa nói tới.
Số tương ớt này, trước mắt Thẩm Húc chưa dự định bán ra thị trường, chỉ cung cấp cho các cửa hàng của Thẩm Thực Ký, do đó sản lượng cũng chưa cần quá nhiều, số nhân công thuê mướn cũng không cần nhiều lắm, như vậy khó khăn cũng sẽ thu nhỏ lại theo.
Cuối tháng tám, nhóm tương ớt bí chế đầu tiên của xưởng thực phẩm Thẩm Thực Ký ra lò.