Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 387: Giải quyết vợ chồng Lưu Thiến (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:33:09
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không phải cô muốn có chứng cứ sao? Tôi chính là nhân chứng.”

“Mẹ! Mẹ có biết mình đang nói gì không?”

“Đương nhiên là tôi biết rồi!”

Dương Đại Hổ có chút kinh ngạc, anh ta bước đến đỡ lấy bà Dương: “Mẹ?”

Bà Dương lắc đầu: “Đại Hổ, mẹ sai rồi. Mẹ không nên ép con một điều nhịn chín điều lành. Bọn nó không bị trừng phạt, bọn nó sẽ không biết sai. Mẹ thiên vị và dung túng không thể làm vợ chồng nó tỉnh lại, sẽ chỉ khiến lá gan của chúng nó càng ngày càng lớn mà thôi.”

Bà Dương hít sâu một hơi, bây giờ Dương Đại Hổ mới chỉ có chút tiền, Lưu Thiến đã gấp không chờ nổi muốn quấn lấy hút m.á.u Dương Đại Hổ rồi, thậm chí bà ấy còn nghe được Lưu Thiến nói với người nhà mẹ đẻ, nhờ vào nhà họ Dương, Dương Đại Hổ mới có thể sống sót, tất cả những gì Dương Đại Hổ có nên thuộc về nhà họ Dương mới đúng. Nếu Dương Đại Hổ chịu đưa ra là tốt nhất, nếu không cô ta sẽ nghĩ cách ép Dương Đại Hổ phải đưa ra.

Bây giờ Lưu Thiến mới chỉ lợi dụng lòng người và dư luận để đối phó với Dương Đại Hổ, nếu chiêu này không dùng được, lòng tham lại lớn hơn chút, bà Dương không hề nghi ngờ, có lẽ cô ta còn sinh ra ý nghĩ g.i.ế.c người.

Nghĩ đến điều này, cả người bà lão run rẩy: “Mỗi chuyện trước đây cô từng làm, bản thân cô hiểu rõ, Nhị Hổ cũng hiểu rõ, Đại Hổ và Thúy Hoa cũng hiểu rõ, tôi lại càng hiểu rõ hơn. Nhưng mà cô sẽ không thừa nhận, Nhị Hổ chuyện gì cũng nghe theo cô, tất nhiên cũng sẽ không thừa nhận. Đại Hổ và Thúy Hoa nằm ở phía đối lập, lời bọn họ nói sẽ không ai tim, nhưng lời tôi nói thì khác! Tuy rằng tôi chỉ là mẹ nuôi của Đại Hổ, nhưng lại là mẹ ruột của Nhị Hổ, tôi không thể nào nói dối để hãm hại vợ chồng cô được!”

Trong mắt Lưu Thiến lộ ra hận ý: “Mẹ, mẹ đừng hồ đồ như thế.”

“Đầu óc tôi rất tỉnh táo! Chính vì tỉnh táo, nên mới nói ra chân tướng!”

Thấy bà Dương quyết tâm như vậy, Lưu Thiến biết mục đích của mình có khả năng sẽ không thực hiện được, tiếp tục ở lại sẽ càng xấu mặt thêm, cô ta lập tức nói: “Không cho tiền thì không cho thôi, cùng lắm chúng ta không mở cửa hàng nữa! Nhị Hổ, chúng ta đi!”

Cô ta vừa dứt lời, hai đồng chí công an đã xuất hiện từ trong đám người, cản đường bọn họ: “Cô là Lưu Thiến? Có người tố cáo cô tội cố ý đả thương người khác, mời cô theo chúng tôi một chuyến!”

Lưu Thiến trợn mắt há hốc mồm, cô ta nhìn về phía Dương Đại Hổ: “Vậy mà anh lại báo công an?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-387-giai-quyet-vo-chong-luu-thien-1.html.]

Dương Đại Hổ cũng rất kinh ngạc, Không phải anh ta! Căn bản anh ta chưa kịp đi báo công an!!!

Bà Dương mở miệng nói: “Công an là do tôi gọi tới. Cô cố ý dùng nước sôi khiến Thúy Hoa bị thương, còn bỏ thuốc xổ cho con bé uống, là hành vi phạm pháp. Bệnh viện có lưu trữ về tình hình khi nhập viện của Thúy Hoa, điều tra là biết ngay.”

Lưu Thiến hận không thể xông tới cho bà Dương một trận, nhưng còn chưa kịp tới gần bà ấy, đã bị một chân của Dương Đại Hổ đá văng ra ngoài.

“Bà… Bà già c.h.ế.t tiệt này! Bà đúng là hồ đồ rồi! Bà muốn tôi ngồi tù à?”

Dương Nhị Hổ cũng không dám tin tưởng: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mẹ mau nói với đồng chí công an, tất cả đều là hiểu lầm, căn bản không hề có việc này đi! Mẹ, Thiến Thiến không thể ngồi tù!”

Bà Dương nhìn Dương Nhị Hổ, sắc mặt phức tạp: “Nhị Hổ, đời này chuyện mẹ hối hận nhất chính là mềm lòng, không thắng nổi con khóc lóc cầu xin, để con cưới Lưu Thiến. Từ trước đến nay, tuy rằng con không thông minh lắm, nhưng vẫn biết phân biệt tốt xấu. Đáng tiếc lỗ tai quá mềm, không có chủ kiến, quá thích Lưu Thiến, quá để ý tới cô ta, việc gì cũng nghe theo cô ta, cô ta nói gì nghe nấy.”

“Mẹ, mẹ nói chuyện này làm gì? Nếu mẹ trách con nghe lời Thiến Thiến không nghe lời mẹ, từ nay về sau con nghe lời mẹ còn không được sao? Mẹ mau nó với đồng chí công an đi! Không thể để đồng chí công an bắt Thiến Thiến!”

Vân Chi

Bà Dương bình tĩnh nhìn con trai, cuối cùng nhắm mắt lại, quay đầu đi.

Dương Đại Hổ lo lắng gọi một tiếng: “Mẹ!”

Cuối cùng bà Dương chỉ nói: “Đừng cản trở đồng chí công an chấp hành công vụ.”

Đột nhiên Lưu Thiến bật cười mỉa mai: “Dương Nhị Hổ, anh còn chưa nhìn rõ sao? Mẹ anh làm vậy là vì Dương Đại Hổ, bà ta muốn ép vợ anh vào tù đấy! Bà già, bà đừng quên, tuy rằng nước sôi và thuốc xổ đều do tôi làm, nhưng Dương Nhị Hổ đã biết trước kế hoạch, tính ra thì anh ấy cũng là đồng mưu, nếu tôi có tội, anh ấy cũng có tội!”

Dương Nhị Hổ quay đầu lại, mở to mắt nhìn Lưu Thiến. Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến, phía bên này mình đang vất vả cố gắng cầu xin mẹ mình giúp Lưu Thiến, phía bên kia cô ta đã kể tội của mình.

Bà Dương lại không hề bất ngờ chút nào, dường như bà ấy đã nghĩ tới điểm này từ trước.

“Tôi biết, tất cả do đồng chí công an xử lý. Nếu đồng chí công an nhận định Nhị Hổ có tội, vậy cũng là trách nhiệm nó nên gánh vác.”

Loading...