Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 386: Tôi có thể chứng minh

Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:33:07
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Đại Hổ vừa hỏi câu này, rất nhiều người đều ngửi ra mùi vị không đúng, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Lưu Thiến, trong mắt đã có chút thay đổi.

“Em gái, việc làm ăn này không phải của Dương Đại Hổ, em làm vậy không phải ép Dương Đại Hổ đắc tội lãnh đạo sao? Nếu lãnh đạo biết anh ta giở thủ đoạn ngầm, biết đâu sẽ đuổi việc anh ta, em đã từng nghĩ tới vấn đề này chưa?”

Sắc mặt Lưu Thiến thay đổi: “Tôi… Không phải tôi muốn anh Cả mất đi công việc tốt này. Chỉ là… Chỉ là tôi cảm thấy bây giờ anh Cả không thiếu chút tiền ấy, cho dù anh Cả không thể tự quyết định thay lãnh đạo, anh ấy vẫn có thể giúp đỡ một chút.”

Nghe thấy thế, mọi người lại sôi nổi gật đầu.

“Lời này không sai, Dương Đại Hổ có tiền, bỏ ra một chút giúp em trai là được.”

“Đúng vậy! Dù sao ân tình của nhà họ Dương đối với anh ta cũng nặng như núi, bỏ ra chút tiền giúp em trai thôi mà, không phải không cho được.”

Dương Đại Hổ nhíu mày lại, nhưng trên mặt lại không hề có ý muốn thỏa hiệp.

Anh ta không nói chuyện với Lưu Thiến nữa, mà nhìn về phía Dương Nhị Hổ vẫn luôn cúi đầu không nói tiếng nào đứng sau lưng Lưu Thiến.

“Tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng tốt xấu gì cũng từng làm anh em nhiều năm như vậy. Nhị Hổ, cậu đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi xem, tôi đối xử với cậu thế nào?”

“Em… Em…” Dương Nhị Hổ ấp úng, không biết nên trả lời ra sao, không ngừng liếc mắt nhìn về phía Lưu Thiến.

Lưu Thiến co chân lại dẫm vào chân chồng mình một cái, trừng mắt với anh ta, khiến Dương Nhị Hổ lập tức câm miệng, không dám nói gì.

Dương Đại Hổ rất thất vọng, anh ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong lòng tự biết Dương Nhị Hổ vô dụng, cuối cùng vẫn đặt mục tiêu trên người Lưu Thiến: “Vốn dĩ chuyện này chỉ là chuyện của nhà chúng ta, lẽ ra người nhà nên đóng cửa tự giải quyết với nhau. Nhưng nếu cô muốn nói cho mọi người nghe, để mọi người phân xử giúp, vậy thì chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt mọi người đi.”

Dương Đại Hổ bước về phía trước một bước, mặt nhìn thẳng vào mọi người: “Dương Đại Hổ tôi tự nhận là người đoan chính, không phải loại vong ân phụ nghĩa. Nhà họ Dương có ơn với tôi, tôi ghi tạc trong lòng, nếu không xảy ra những chuyện đó, Nhị Hổ muốn mở cửa hàng coi như biết tiến tới, chỉ cần cậu ta nghiêm túc muốn làm đến nơi đến chốn, tôi có tiền trong tay nào có đạo lý không giúp em mình.”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hóa ra trong chuyện này còn có uẩn khúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-386-toi-co-the-chung-minh.html.]

Lưu Thiến rùng mình: “Anh Cả, anh có ý gì?”

“Cô chỉ nói tôi làm gì vợ chồng cô, sao cô không nói vợ chồng cô đã làm gì với tôi và chị dâu cô? Hai người luôn miệng nói tới chúng ta đã phân gia, sao không nói vì sao nhà chúng ta lại phân gia?”

Sắc mặt Lưu Thiến lập tức thay đổi: “Anh Cả, anh… Đó đều là chuyện quá khứ rồi. Hơn nữa… Hơn nữa anh quên anh đã hứa gì với mẹ sao?”

“Tôi không quên, nhưng mẹ cũng nói, từ giờ về sau tôi không nợ nhà họ Dương nữa. Tôi với Nhị Hổ ai đi đường nấy. Nếu đã như vậy, sao hai người còn dựa vào ân tình của nhà họ Dương đối với tôi để tới đây áp chế tôi? Hai người vi phạm lời hứa trước, vậy thì tôi cũng không cần tuân thủ hứa hẹn. Lưu Thiến, trước đây cô muốn trộm bí phương phối chế gia vị món kho của nhà họ Thẩm, cố ý dùng nước sôi khiến Thúy Hoa bị bỏng, còn cho thuốc xổ vào đồ ăn của Thúy Hoa, cô đã quên rồi sao?”

Ầm!

Lời này như một quả sấm nện xuống, khiến đám người vây xem lập tức ồn ào.

“Đổ nước sôi vào người ta, còn bỏ thuốc xổ nữa?”

“Người này quá độc ác rồi!”

Vân Chi

“Đã làm ra chuyện như vậy, còn không biết xấu hổ nhờ người ta giúp đỡ, còn mở mồm ngậm miệng khiến chúng ta cảm thấy phân gia không công bằng, cảm thấy Dương Đại Hổ giở trò. Sao trên đời này lại có loại người xấu xa như vậy? Da mặt còn dày hơn cả tường thành!”

Từng câu từng chữ vang lên, ban đầu là thảo phạt Dương Đại Hổ bây giờ toàn bộ đã dội ngược lại rơi trúng đầu mình. Lưu Thiến tức giận không chịu nổi: “Không phải thế! Dương Đại Hổ, anh đừng ngậm m.á.u phun người! Anh nói tôi làm ra những việc này, ai có thể chứng minh? Chỉ dùng vài câu miệng lưỡi, tôi cũng có thể nói là do anh bôi nhọ tôi! Có bản lĩnh anh lấy ra chứng cứ chứng minh đi!”

“Tôi có thể chứng minh!”

Một giọng nói tang thương lại có lực vang lên từ sau đám người, mọi người quay đầu lại thì trông thấy bà Dương đang đi từ đầu con ngõ tới.

Sắc mặt Lưu Thiến đại biến: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Loading...