Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 385: Lưu Thiến gây sự

Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:33:05
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phố Dương Liễu.

Lưu Thiến chặn trước cửa nhà họ Dương, lần này cô ta đổi sang cách khác, không trực tiếp mạnh mẽ áp bức Dương Đại Hổ và Ngô Thúy Hoa, mà khóc lóc nỉ non như hoa lê dưới mưa, hấp dẫn tất cả hàng xóm quanh khu vực này ftowis đây, rồi ấm ức kể lể từng chuyện nhà họ Dương trong quá khứ.

Đầu tiên là nói tới ơn cứu mạng, ơn dưỡng dục của nhà họ Dương đối với Dương Đại Hổ. Sau đó nói tới chuyện phân gia, chuyện quầy hàng, rồi tới chuyện chính sách gia nhập mới hiện giờ.

“Cửa hàng sao có thể giống quầy hàng được? Muốn mở cửa hàng phải mất bao nhiêu tiền? Trước đây khi phân gia, quầy hàng để lại cho Nhị Hổ, tiền lãi kiếm được hai nhà chia đôi, tôi còn cảm thấy Nhị Hổ nhà tôi chiếm lợi, nhưng đảo mắt anh trai chị dâu đã có cửa hàng mới. Chị dâu làm cửa hàng trưởng, anh trai thì đi theo ông chủ Thẩm làm việc, bận trước bận sau, nghiễm nhiên trở thành ông chủ thứ hai. Lại nhìn Nhị Hổ nhà chúng tôi xem? Quầy hàng bây giờ cũng sắp không còn rồi.”

Lưu Thiến hít hít mũi, lại rơi lệ đầy mặt: “Anh trai chị dâu, chúng em không cầu xin gì cả, chỉ xin hai người giơ cao đánh khẽ, cho chúng em một danh ngạch cửa hàng gia nhập mà thôi. Anh cả, anh cũng biết rồi đấy, Nhị Hổ không có năng lực gì, nếu chuyện gia nhập cũng không thành công, sau này chúng em phải làm sao bây giờ?”

Hai ngày trước Dương Đại Hổ mới gấp gáp quay về từ Bằng Thành. Không ngờ, m.ô.n.g anh ta còn ngồi chưa ấm chỗ, đã bị Dương Nhị Hổ và Lưu Thiến quấn tới, muốn nhận được một cửa hàng miễn phí. Anh ta không đồng ý, hôm nay Lưu Thiến lại tới chặn cửa giở trò này.

Hai mắt anh ta nhìn xung quanh một vòng, nhìn sắc mặt hàng xóm đang vây xem, chỉ sợ lúc này trong lòng bọn họ mình đã biến thành kẻ vong ân phụ nghĩa điển hình rồi. Anh ta là người đứng ra giải quyết công việc bên ngoài của Thẩm Thực Ký, là bộ mặt của Thẩm Thực Ký, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ không phải mình anh ta bị ảnh hưởng mà Thẩm Thực Ký cũng bị ảnh hưởng theo.

Sắc mặt Dương Đại Hổ xanh mét, chán ghét trong ánh mắt nhìn Lưu Thiến đã không lời nào có thể diễn tả được rồi.

Nhưng mà càng như vậy, người xem náo nhiệt xung quanh càng cảm thấy anh ta vô tình vô nghĩa.

“Loại người gì thế này? Trước đây khi phân gia anh ta cho em trai quầy hàng thoải mái như vậy, sợ là đã biết trước quầy hàng không thể tiếp tục kinh doanh được lâu nữa. Bà xem, đảo mắt anh ta đã có cửa hàng mới, chắc chắn đã tính toán từ lâu, để lại đường lui cho mình rồi.”

“A, con trai cả nhà họ Dương à? Tôi biết, trước đây khi hai vợ chồng già nhà họ Dương nhặt cậu ta về, tôi còn qua đó xem náo nhiệt. Khi ấy cậu ta vừa nhỏ vừa gầy, bốn năm tuổi rồi mà chỉ bằng đứa bé hai ba tuổi, cả người xanh xao vàng vọt. Nếu không có nhà họ Dương, cậu ta có thể cao to như bây giờ không? Đúng là đồ vô lương tâm!”

“Dương Đại Hổ ở con ngõ này hơn nửa năm rồi, thế mà tôi không phát hiện ra cậu ta là loại người này đấy? Bây giờ cậu ta có tiền đồ rồi, sao không chịu nâng đỡ anh em nhà mình một chút nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-385-luu-thien-gay-su.html.]

Vân Chi

“Đâu chỉ không nâng đỡ, tôi thấy, chuyện phân gia khả năng là do cậu ta tính kế từ trước!”

“Anh Cả!” Sắc mặt Lưu Thiến tiều tụy, hai mắt đỏ bừng: “Không phải chúng em cố ý tới chặn cửa gây khó dễ cho anh. Chỉ là nếu không làm như vậy, ngay cả anh chúng em cũng không gặp được, cửa nhà anh cũng không thể vào. Anh Cả, chúng em thật sự không còn cách nào nữa, việc gia nhập này vốn dĩ do anh phụ trách, chỉ cần anh nói một câu thôi. Coi như anh nể tình người nhà họ Dương đối xử với anh bao nhiêu năm qua không tệ, có được không?”

Ngô Thúy Hoa đến gần, cầm tay Dương Đại Hổ. Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, sắc mặt Dương Đại Hổ mới khá hơn chút, anh ta quay đầu nhìn về phía Ngô Thúy Hoa, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Anh không sao đâu, anh sẽ giải quyết.”

Nói xong, anh ta nhấc chân ra khỏi cửa, đi tới trước mặt mọi người, nhìn thẳng vào Lưu Thiến: “Cô luôn miệng nói tôi cho nhà các cô một danh ngạch gia nhập, tôi hỏi cô, tôi có từng nói không cho nhà cô gia nhập chưa? Điều kiện gia nhập nằm ở đó, chỉ cần vợ chồng cô muốn, cứ tới ký hợp đồng là được.”

Lưu Thiến lộ ra vẻ mặt khó xử: “Đúng là như vậy thật, nhưng mà mở cửa hàng cần nhiều tiền như vậy, chúng em… Chúng em thật sự không lấy ra nổi.”

“Quầy hàng món kho buôn bán không tồi, mấy tháng đầu tiên tôi và Nhị Hổ cùng nhau kinh doanh, tôi biết rõ lợi nhuận nó kiếm được.”

Biểu cảm trên mặt Lưu Thiến lập tức đông cứng lại, nhưng chỉ một giây sau đã khôi phục như ban đầu: “Chi phí trong nhà không nhỏ, khoảng thời gian trước em còn bị ốm một trận, tốn…”

Không đợi cô ta nói xong, Dương Đại Hổ đã xua tay: “Chưa nói đến chuyện nhà cô thật sự không có tiền hay là giả vờ không có tiền, cho dù không có thật, vẫn còn biện pháp gia nhập thứ hai, công ty có thể giúp đỡ một phần tiền mở cửa hàng, vợ chồng hai người chỉ cần bỏ ra một phần nhỏ mà thôi.”

“Nhưng làm theo cách này, chúng em khác gì đi làm thuê cho người khác? Lợi nhuận của cửa hàng chúng em cũng không được chia bao nhiêu. Anh cả, bây giờ cuộc sống của anh tốt hơn nhiều rồi, không thiếu chút tiền này, hơn nữa việc gia nhập còn do anh phụ trách, chỉ cần anh vươn tay giúp đỡ một chút là được thôi mà.”

Dương Đại Hổ không giận, ngược lại còn cười to: “Dựa vào đâu cô cảm thấy chỉ cần tôi vươn tay giúp đỡ một chút là có thể giải quyết được? Cô quá coi trọng tôi rồi. Đúng là anh Thẩm Húc giao việc này cho tôi thật, nhưng công ty là của anh ấy, tôi cũng chỉ là người làm thuê cho anh ấy mà thôi.”

Tuy rằng anh ta có cổ phần trong tay, nhưng Thẩm Húc mới là người nắm quyền.

Anh ta nhìn quần chúng đang vây xem: “Trong số các vị cũng có không ít người đang công tác trong các đơn vị. Các vị cảm thấy nếu bản thân mình được lãnh đạo trọng dụng, lãnh đạo giao cho các vị hạng mục quan trọng, các vị có thể tự quyết định thay lãnh đạo được không?”

Mọi người lắc đầu. Sao có thể! Nói đùa à?

Loading...