“Mở xưởng cũng được, đất đai và một vài lợi ích khác cứ dựa theo chính sách của nhà nước, nhưng cái này của cháu…” Viên Chí Quốc gõ gõ vào bản kế hoạch: “Máy móc cũng cần cậu liên hệ giúp cháu à?”
Thẩm Húc nhướng mày: “Không phải vì cậu liên hệ càng tiện hơn sao? Tư nhân chúng cháu bỏ tiền ra góp một viên gạch xây dựng Bằng Thành phát triển, cậu là chủ tịch thành phố không phải nên ủng hộ sao?”
Viên Chí Quốc:……
“Nếu không ủng hộ, cháu cảm thấy sẽ có những chính sách ưu đãi kia à?”
“Vậy có thể ủng hộ nhiều thêm chút nữa được không? Cháu bỏ tiền ra mua, đối với xưởng máy móc bên kia cũng có lợi, một công đôi việc.”
Viên Chí Quốc trầm mặc một phút, hỏi lại: “Nếu cháu thật sự muốn mấy thứ này, sao không tìm cha cháu?”
“Không phải vì tìm cậu càng tiện hơn sao? Nhà xưởng xây dựng ở Bằng Thành, máy móc đều đặt ở bên này, cháu cần gì phải đi lòng vòng? Huống chi, dựa vào quan hệ bên phía Bằng Thành, cấp trên sẽ cho rằng số máy móc đó là để phục vụ cống hiến cho sự phát triển của Bằng Thành, so với dựa vào cha cháu đi cửa sau, sẽ tạo cho người ta ấn tượng tốt hơn nhiều?”
Viên Chí Quốc:……
Ông ấy hít sâu một hơi, nhìn danh sách máy móc trên bản kế hoạch, trong lòng yên lặng tính toán: “Cháu biết muốn mua hết mấy thứ này phải tốn bao nhiêu tiền không?”
“Biết! Cháu đã chuẩn bị rồi!”
Viên Chí Quốc lại hít sâu một hơi: “Cháu nói thật với cậu, cháu không tìm cha mình, có phải vì căn bản cháu không muốn để cha mình biết chuyện cháu mở xưởng hay không? Cháu sợ cha mình biết, sẽ ngăn cản cháu vung tay tiêu một lúc mười mấy vạn?”
Đột nhiên Thẩm Húc hiểu ra vì sao ông ấy lại dây dựa vấn đề máy móc, chậc chậc, ông ấy cho rằng hắn tự quyết định lừa gạt người nhà???
Thẩm Húc bật cười: “Cậu, cậu nghĩ nhiều rồi, cha cháu sẽ không phản đối việc này, nếu không tin cậu có thể gọi điện thoại hỏi ông ấy một chút.”
Hắn chỉ vào chiếc điện thoại bên cạnh: “Dù sao bây giờ vẫn trong thời gian làm việc, chắc hẳn cha cháu đang ở văn phòng.”
Vân Chi
Nói xong, hắn còn tri kỷ bấm số điện thoại cho Viên Chí Quốc, sau khi nối máy thì đưa ống nghe sang cho ông ấy.
Cuộc trò chuyện qua điện thoại nhanh chóng kết thúc, sau khi cúp máy, Viên Chí Quốc mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Húc.
Thẩm Húc cười, nhìn lại ông ấy: “Cha cháu nói thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-383-nho-vien-chi-quoc.html.]
“Ông ấy nói, ông ấy biết rồi!”
Biết rồi? Chỉ hai chữ này? Mười mấy vạn đó, thế mà Thẩm Hách chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ như vậy.
Viên Chí Quốc cạn lời, hai cha con nhà này đúng là không tim không phổi thật.
Ông ấy khẽ than một tiếng: “Cháu chắc chắn mình sẽ kiếm được sao?”
“Không chắc chắn.” Thẩm Húc lắc đầu: “Không có bất kỳ vụ làm ăn nào không có nguy hiểm, chỉ lãi không lỗ.”
“Vậy cháu…” Viên Chí Quốc có chút buồn bực: “Dù nhà họ Thẩm có chút của cải thật, cháu cũng không nên tiêu tiền lung tung như vậy!”
“Số tiền này không phải tiền trong nhà cho cháu, mà là của chính cháu. Cậu yên tâm đi, mặc dù cháu không thể đảm bảo thành công trăm phần trăm, nhưng cũng nắm chắc chín phần. Dù kém cỏi nhất, có thất bại đi chăng nữa, chỉ mười mấy vạn cháu vẫn bỏ ra được. Cậu có biết năm ngoái cháu từng tới Cảng Thành một chuyến không?”
“Biết. Còn biết cháu kiếm được một khoản…” Viên Chí Quốc đột nhiên sửng sốt: “Rốt cuộc cháu đã kiếm được bao nhiêu?”
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên: “Khi ấy chỉ riêng tiền cháu mang về thôi cũng hơn mười mấy vạn rồi, đủ tiền để mua số máy móc này và xây dựng nhà xưởng. Còn nữa, trong tài khoản chứng khoán ở Cảng Thành, cháu còn để lại một số tiền đầu tư, tất cả đều mua vàng, tổng cộng bảy mươi vạn tệ. Bây giờ giá vàng đã tăng lên gấp đôi rồi.”
Viên Chí Quốc:……
Bảy mươi vạn… Đã tăng lên gấp đôi…
Ngại quá, quấy rầy rồi!
Con mẹ nó mất công ông lo lắng nãy giờ! Quá dư thừa!
“Được rồi được rồi! Cháu cứ chuẩn bị sẵn tiền đi, bên cậu sẽ liên hệ mua máy móc giúp cháu. Chuyện đất xây nhà xưởng cậu sẽ nói với thư ký một tiếng. Có vấn đề gì khác cháu đều có thể tới tìm cậu ta. Mau về nghỉ ngơ đi, cậu còn đang bận việc đây!”
Ui, thế mà đã bắt đầu đuổi người rồi.
Viên Chí Quốc trừng mắt lườm Thẩm Húc một cái, bây giờ, ngay lúc này, ông ấy không muốn nhìn thấy thằng cháu trai này nữa, quá buồn bực!
Thẩm Húc cũng thức thời, nhanh chóng vỗ m.ô.n.g chạy lấy người.