Tháng sáu. Thẩm Húc tới Bằng Thành.
Đây không phải lần đầu tiên hắn tới đây. Tháng mười một năm ngoái, khi tới Cảng Thành hắn đã đi ngang qua nơi này, nhưng lần đó hắn không dừng lại.
Bẵng đi gần nửa năm, Bằng Thành không thể nào từ vài làng chài nhỏ bé chỉ có mấy ngàn người phát triển lên như thành phố lớn được, nhưng cũng đã bắt đầu trông thấy biến hóa. Mặt đường hắn từng đi qua trước đây gồ ghề lồi lõm, bây giờ đã biến thành đường lớn thênh thang, có rất nhiều nơi trong thành phố đều đang thi công.
Muốn giàu có, phải tu sửa đường xá trước. Những lời này dù áp dụng trong bất cứ thời đại n ào đều đúng. Xây dựng cầu đường luôn là bước đầu tiên để thành phố phát triển.
Lúc này Bằng Thành đã được nâng cấp từ huyện lên thành phố, chuẩn bị xây dựng đặc khu kinh tế, tất cả đều phát triển theo đúng quỹ đạo lịch sử, chỉ là thời gian sớm hơn một chút so với thế giới ban đầu Thẩm Húc sinh sống.
Thẩm Húc đi tới toà thị chính, Viên Chí Quốc đang họp. Cuộc họp đã gần kết thúc, khoảng nửa giờ sau, Viên Chí Quốc ra khỏi phòng họp thì trông thấy Thẩm Húc đang đứng chờ trước cửa văn phòng.
Ông ấy cười mời hắn vào phòng: “Sao cháu lại tới Bằng Thành? Đến đây lúc nào thế? Sao không nói trước với cậu một tiếng?” Vừa nói, ông ấy vừa bảo thư ký rót trà: “Hiện giờ cậu đang bận, cậu bảo người đưa cháu về chỗ nghỉ ngơi của cậu trước nhé.”
Viên Chí Quốc đưa chìa khóa qua. Thẩm Húc cũng không từ chối. Bởi vì hiện giờ Bằng Thành vẫn chưa phát triển, trong thành phố chỉ có nhà khách chính phủ, tất nhiên điều kiện không thể so được với nơi ở của Viên Chí Quốc - Chủ tịch thành phố mới nhận chức rồi. Nếu trong nhà có phụ nữ, có lẽ Thẩm Húc sẽ do dự, nhưng Viên Chí Quốc chỉ có một mình cô đơn ở nơi này, Thẩm Húc liền không khách sáo.
Chỉ là, nhận chìa khóa xong hắn lại không lập tức ra ngoài.
“Cậu, lần này cháu tới Bằng Thành là vì có chuyện chính sự muốn nói riêng với cậu.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Viên Chí Quốc, Thẩm Húc đưa bản kế hoạch của mình qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-382-toi-bang-thanh.html.]
“Cháu muốn mở xưởng? Ở Bằng Thành?” Viên Chí Quốc có chút kinh ngạc.
Thẩm Húc gật đầu: “Đúng! Một thành phố muốn phát triển không thể không có người tới xây dựng. Bằng Thành hiện giờ, dân số ít, không có nhiều nhà xưởng, mọi thứ đều thiếu thốn. Chỉ xây dựng cầu đường hoàn thiện cơ sở vật chất là không đủ. Vấn đề đầu tiên thật ra dễ giải quyết, xung quanh Bằng Thành có không ít thôn xóm, thị trấn, đầu tiên có thể dẫn dắt dòng người xung quanh qua bên này. Nhưng phải dùng biện pháp gì để những người này cam tâm tình nguyện rời khỏi quê hương tới Bằng Thành? Tới Bằng Thành rồi bọn họ phải làm gì để mưu sinh?”
“Bằng Thành là đặc khu kinh tế, mặc dù không thể xây dựng được như Cảng Thành, nhưng ít nhất cũng phải làm tương tự Hải Thị. Cho nên khoogn thể nào chia cho dân chúng mỗi người một mảnh đất để bọn họ trồng trọt được. Nếu như vậy, có gì khác so với bọn họ trồng trọt ở quê quán đâu?”
“Mở xưởng, tuyển công nhân, để bọn họ biết tới Bằng Thành bọn họ có thể trở thành công nhân, kiếm được nhiều tiền hơn, đây là chuyện bọn họ ngốc ở quê sẽ không thể nào thực hiện được. Như vậy mới có thể khiến bọn họ động lòng.”
“Hiện giờ dân số của Bằng Thành là bao nhiêu? Dân số của Cảng Thành là bao nhiêu? Dân số của Hải Thị là bao nhiêu? Bằng Thành kém những nơi đó quá xa. Đương nhiên, có câu nói rất đúng, nóng vội không thể thành công, không thể ăn một hơi biến thành kẻ mập được. Nhưng sau hai lần vận động trước đó, số dân cư mới tới Bằng Thành cũng tăng lên mấy lần rồi. Tính như vậy, Bằng Thành cần phải cung cấp bao nhiêu vị trí công việc nữa?”
“Hôm nay khi vừa tới đây cháu đã đi dạo một vòng trong nội thành, đã nhìn thấy rất nhiều nơi đang được thi công, hiển nhiên là Chính phủ cũng đang suy xét đến phương diện này, chuẩn bị bắt tay vào mở xưởng. Nhưng mà sức người sức của, tài chính của quốc gia có hạn. Muốn xây dựng Bằng Thành đạt được quy mô như mong muốn, chỉ dựa vào quốc gia, chỉ dựa vào chính phủ, có đủ kinh phí để duy trì không? Hơn nữa cũng không cần thiết phải như vậy.”
Vân Chi
“Quốc gia muốn cải cách, muốn xây dựng thị trường tự do, là vì điều gì? Vì muốn nhân dân cả người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết tất cả mọi lực lượng có thể đoàn kết, góp gió thành bão, nhanh chóng phát triển kinh tế. Vậy thì Bằng Thành cũng không ngoại lệ, chính phủ Bằng Thành có thể dựa vào tiền vốn của người dân, cổ vũ người dân tự đứng ra mở xưởng. Thứ nhất vừa phù hợp với phương châm cải cách hiện giờ, thứ hai có thể kích thích nền kinh tế thị trường, thứ ba là có thể giải quyết lỗ hổng công ăn việc làm cho người dân tới bằng Thành. Một mũi tên trúng ba con chim, không phải sao?”
Thẩm Húc ngẩng đầu nhìn về phía Viên Chí Quốc: “Cậu tới Bằng Thành đã vài tháng rồi, chắc hẳn cậu cũng đã nghĩ tới điều này.”
Viên Chí Quốc “Chậc” một tiếng, trong lòng có chút cảm thán, đứa cháu ngoại trai này đúng là tinh ranh thật, ăn nói cũng không biết kiêng dè gì.
Ông ấy nói thẳng: “Cuộc họp vừa rồi chính là bàn về vấn đề này, kêu gọi thương nhân đầu tư đã được xác định, một vài chi tiết liên quan đến vấn đề này cũng đã thảo luận xong, bước tiếp theo chính là thông báo tin tức ra ngoài, cố ý hấp dẫn người đầu tư tới Bằng Thành.”
Thẩm Húc cười rộ lên: “Vậy xem như cháu tới đúng lúc rồi nhỉ?”